Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 68: Dây xích vàng




Suýt chút nữa Hương Vũ co quắp ngã xuống ở nơi đó, may mà Bạch Giản và Thu Nương mau tới trước đỡ nàng.

Thu Nương cũng rất kinh ngạc: "Tại sao lại ở đây? Cái này không phải hoa cúc chúng ta nhìn thấy trên đường phố sao?"

Bạch Giản bình tĩnh mà nhìn Hương Vũ, nàng đã biết, nàng đã biết sao Hương Vũ có thể thích thứ đồ chơi này được, loại đồ chơi này có thể ăn hay có thể uống sao?

Rõ ràng Hương Vũ thích đồ trang sức, thích tiền!

Nàng đã đoán được từ sớm.

Nhưng mà đương nhiên nàng không dám nói, bởi vì nàng nói thì hầu gia cũng sẽ không tin.

Bạch Giản nhìn Hương Vũ, bình tĩnh nói với nàng: "Phu nhân, đây là hầu gia thưởng cho người, những hoa cúc này có chủng loại phong phú. Có cúc ồng y lục thường, lục mẫu đơn, tuyết châu hồng mai, còn có tông đạn phật trần, tây hồ liễu nguyệt, thập tượng thùy liêm, những thứ này đều là chủng loại quý báu. Có thể nói có những loài cúc này, sau này phu nhân có thể nhìn thấy gần hết hoa cúc trong thiên hạ, nhớ lại ngày xưa Đào Uyên Minh thản nhiên hái cúc dưới giậu đông thấy Nam Sơn tình thơ ý họa thế nào."

Tình thơ ý họa quỷ ý...

Bờ môi của Hương Vũ đều đang run rẩy, nàng đang ủy khuất.

Nói là vàng bạc sao lại thành cái này rồi?

Đây chẳng phải hầu gia nói không giữ lời sao?

Nàng muốn nhiều hoa cúc như thế làm gì, đã không thể đổi tiền còn phải chăm sóc cẩn thận!

Bạch Giản đồng cảm nhìn Hương Vũ, nhưng mở miệng vẫn vô cùng tỉnh táo, nàng nhắc nhở: "Hầu gia phí hết tâm tư mới chuẩn bị phần quà này cho phu nhân, phu nhân có muốn qua tạ ơn hầu gia không?"

Hương Vũ nghe lời này đột nhiên muốn khóc.

Hóa ra ngài áy còn phí hết tâm tư chuẩn bị? Nàng còn phải đi cảm tạ ngài ấy?

Nàng nhìn viện đầy hoa cúc này, nghĩ đến những hoa cúc này đều sáng loáng lên màu bạc thì đau lòng muốn chết.

Qua một hồi lâu nàng mới nói: "Thôi, dùng cơm trưa trước đi, sau khi ăn trưa sẽ đi tạ hầu gia."

Lúc dùng cơm trưa, nàng nhịn không được nhìn xuyên qua màn thủy tinh thấy hoa cúc đầy sân, nhất thời nhịn không được mà hỏi Thu Nương: "Những thứ này tốn bao nhiêu bạc?"

Thu Nương nhìn qua mà nói: "Không rẻ đâu, chắc hẳn tốn không ít. Vừa rồi Bạch Giản cô nương nói những chủng loại kia, nô tỳ nghe thấy cũng là chủng loại hiếm thấy."

Hương Vũ lại càng đau lòng, hầu gia đã tốn nhiều bạc như vậy chắc chắn không phải keo kiệt, sao lại không dứt khoát đưa bạc cho nàng đi!

***

Hương Vũ không có bạc.

Cứ thế mất đi một cơ hội được "Trọng thưởng", điều này khiến cho lòng nàng hơi mất mác.

Nàng phát hiện lòng của nàng rất tham, dù cho bây giờ bạc đủ để nàng sống nửa đời sau không lo cơm áo, nhưng nàng vẫn hi vọng "Có lẽ có thể đạt được nhiều hơn". Được voi đòi tiên là bản tính của con người, nàng cũng là như thế.

Đương nhiên quan trọng nhất là thật nhiều bạc sao lại mua những hoa cúc kia?

Chẳng những hoa cúc không thể bán đổi bạc mà mỗi ngày phải dùng bạc chăm sóc!

Hương Vũ mang cảm xúc đau lòng, phờ phạc mà đi đến nơi của hầu gia.

Lúc nàng đi qua thấy Vương quản gia, Vương quản gia cúi đầu khom lưng với nàng, cười đến vui vẻ. Trái lại Hương Vũ nhìn thấy lại không hiểu, trong phút chốc đi qua chỗ hầu gia, hầu gia lại không ở trong phòng. Nàng hỏi Chu Y, lại đi qua sau viện luyện kiếm.

Luyện kiếm? 

Hương Vũ biết khi hầu gia mười bảy tuổi đã cầm ấn soái xuất chinh, chắc hẳn công phu rất cao, nhưng mà nàng chưa từng thấy qua. Bây giờ nàng biết lại có hơi chờ mong, muốn đi qua nhìn một chút.

Xuyên qua rừng trúc um tùm xào xạc, vòng qua đường đá nhỏ, đi qua hậu viện. Lúc này gió thu lạnh run, lá vàng khắp nơi trên đất, cây cỏ nửa xanh chưa vàng lung lay, bên cạnh có mấy cây hồng, quả hồng đỏ rực ép cành cong xuống. Một cơn gió thổi qua, cành hồng trĩu nặng chập chờn trong gió.

Mà trong đình viện dưới trời thu mát mẻ, hầu gia có dáng người thẳng tắp rắn chắc, tay cầm trường kiếm đang múa đến vui vẻ sung sướng. Lúc tay áo tung bay, thân ảnh mạnh mẽ bay lên trời, kiếm phong đảo qua khiến cho cỏ khô bay lên bốn phía, nhìn thấy khiến người ta hoa mắt.

Hương Vũ nhìn lại có hơi mê muội.

Ánh mắt nàng ngó theo bóng dáng của hầu gia, nhìn nam tử oai hùng bừng bừng phấn chấn. Trong khoảnh khắc đó, nàng hận không thể hóa thành trường kiếm trong tay ngài ấy, hận không thể hóa thành cỏ khô dưới chân ngài.

Thậm chí nàng còn nghĩ nàng cảm ơn giấc mộng kia, giấc mộng liên quan đến kiếp trước. Nếu như không có nó, nhất định nàng sẽ yên phận làm nha hoàn, sau đó không biết gả cho ai.

Nếu như nàng gả cho người khác, cả đời này nàng mãi mãi không thể cảm nhận được cảm giác như hiện tại, cảm giác nhìn nam nhân kia đến trong lòng rung động, hận không thể hòa tan trên người hắn.

Lúc một trận gió thu thổi lên, vài chiếc lá khẽ rụng nhẹ nhàng rơi xuống, nàng lại nhớ đến bài thơ năm đó từng đọc qua.

Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.[1] Trước kia đọc bài thơ này nàng không hiểu, chỉ nhớ nó thôi, bây giờ nhớ lại ngẫm lại từng chữ đúng thật chính xác.

[1]Trích bài thơ Ly tứ kỳ 4 của Nguyên Chẩn. Nghĩa hai câu: Đã qua biển lớn, e gì nước/Chưa trải Vu Sơn, chẳng biết mây.

Nàng đang ngẩn ngơ nghĩ như thế, nam nhân bên kia lại mạnh mẽ thu kiếm, ngừng lại.

Ngày mùa thu ánh nắng chiếu xuống hậu viện này làm cho tất cả mọi thứ trong hậu viện dát lên ánh sáng vàng. Nam nhân kia đứng ở nơi đó, trên gương mặt bên cương nghị có vẻ uy nghiêm sắc bén, ẩn hiện ánh sáng vàng.

Nàng hơi cắn môi, chỉ thấy hắn đứng im đó.

Hắn thu trường kiếm lại, cất bước đi tới.

Hương Vũ cứ như thế mà nhìn hắn, trong giây phút đó, nàng cảm thấy đó giống như thần tiên từ trên trời hạ xuống rơi bên người nàng.

"Sao lại ngốc như thế?" Hoắc Quân Thanh mở miệng, bóng dáng ấm áp.

Lập tức ánh sáng lúc nãy biến mất, Hương Vũ về tới hiện thực.

Nàng ngước mặt nhìn gương mặt uy nghiêm anh tuấn kia, nàng nhớ tới các loại hoa cúc phong phú lay động trong viện của nàng, trái tim lại hơi đau.

Bạc của nàng...

"Ừm, thiếp thân ngốc." Hương Vũ cúi đầu, khẽ nỉ non như thế.

Vì sao không nói rõ? Nói cái gì mà rực rỡ ngời ngời, nói thẳng ra nàng muốn vàng bạc không được sao?

Dù sao trong mắt hầu gia nàng cũng không phải đại tiểu thư có tính cách thanh nhã!

Hoắc Quân Thanh cũng không muốn nàng thừa nhận mình ngốc, chẳng qua hắn cảm thấy nàng thờ ơ nhìn hắn múa kiếm với tư thế oai hùng như thế, chẳng lẽ không nên nói gì sao?

Không phải vậy? Mặt trời không nhỏ, hắn cần gì chứ?

Vì thế Hoắc Quân Thanh khẽ ho một tiếng: "Vừa rồi nàng nhìn cảm giác như thế nào?"

Hương Vũ: "Nhìn thấy cảm thấy mắt cũng choáng váng."

Hoắc Quân Thanh nhíu mày: "Bộ kiếm pháp này của bản hầu là được một vị thế ngoại cao nhân truyền thụ. Bây giờ trên đời này người có thể múa ra được bộ kiếm pháp này chỉ có mình bản hầu mà thôi."

Hương Vũ: "Thật sự là công phu của hầu gia rất cao."

Nàng nhớ tới bạc thì tâm trạng lại không tốt, cũng chỉ có thể khen một câu khô cằn thế thôi.

Hoắc Quân Thanh nhớ lại hồi ức khi xưa: "Năm đó bản hầu chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, cùng hoàng thượng ra ngoại ô du ngoạn, kết quả là gặp được vị tiên phong đạo cốt thế ngoại cao nhân kia. Lúc ấy ông ấy nhìn bản hầu thì đuổi theo bản hầu không muốn, muốn truyền thụ kiếm pháp cho bản hầu."

Hương Vũ nghe thấy hầu gia rất có hứng thú nói chuyện, chỉ có thể giả vờ như rất kinh ngạc: "Ừm, như thế sao!"

Hoắc Quân Thanh lại vô cùng hứng thú nói chuyện, tiếp tục nói: "Hoàng thượng cũng muốn học nhưng mà tư chất bình thường."

Hương Vũ: "Vậy vẫn là hầu gia có tư chất tốt."

Hoắc Quân Thanh: "Từ nhỏ bản hầu đã có thiên phú rất tốt, đã gặp qua là không quên được, văn võ song toàn. Mỗi lần thế nhân tán thưởng..."

Nói được một nửa thì hắn ngừng lại.

Những lời này đều là người khác khen hắn, sao hắn có thể tự khen mình?

Hắn quay đầu, nhìn về phía nữ nhân bên cạnh.

Hương Vũ cứng họng, không phản bác được.

Đối diện với ánh mắt của hầu gia, nàng khó khăn nuốt nước miếng.

Nàng cảm thấy... Có phải hầu gia muốn nàng khen ngài ấy?

Nhưng mà thật sự trong đầu nàng trống rỗng, không biết khen thế nào.

Hầu gia thích hư vinh thế sao?

Nàng đành phải nặn ra lời khen: "Ngày thường hầu gia khí khái anh hùng hừng hực, ngọc thụ lâm phong, là anh kiệt đương thời, đương nhiên không phải người bình thường có thể sánh bằng."

Hoắc Quân Thanh nghe thế thì ánh mắt đen yên tĩnh nhìn nàng.

Trong lòng Hương Vũ dừng lại, có ý gì, ý là rất thích còn muốn nghe sao?

Nàng đành phải tiếp tục nói: "Thiếp thân vừa nhìn thấy tư thế oai hùng của hầu gia thì trong lòng mong mỏi, đời này có thể hầu hạ hầu gia là may mắn của thiếp thân."

Quả nhiên khi nàng nói xong, trong mắt của Hoắc Quân Thanh nổi lên sự dịu dàng, thậm chí bên môi cũng mang ý cười.

Hắn kéo tay nàng, nhàn nhạt nói: "Được, đừng nói nữa, sao lại học nhiều chiêu nịnh nọt như thế."

Hương Vũ: "..."

Nàng cắn môi thầm nghĩ, nếu như thế thì lần sau cho dù thế nào nàng cũng không nói nữa.

Hoắc Quân Thanh kéo tay Hương Vũ, để nàng cùng dùng bữa với mình.

Lúc dùng bữa, Hương Vũ muốn đi lên hầu hạ nhưng Hoắc Quân Thanh lại không cần, bảo nàng tự dùng là được.

Hương Vũ nghe vậy thì cũng không khách sáo nữa.

Lúc đang ăn, đột nhiên Hoắc Quân Thanh nói: "Vừa rồi nàng tới là có chuyện gì?"

À...

Hương Vũ lại nhớ đến viện đầy hoa cúc kia lần nữa

Nàng không thích, nhưng nàng vẫn phải cảm tạ hầu gia. 

Nàng không thể làm gì khác hơn mà nói: "Thiếp thân tới cảm tạ hầu gia, viện đầy hoa cúc kia thật sự là tươi thắm hùng vĩ."

Hoắc Quân Thanh thấy nàng nói như thế thì cười.

Lúc hắn cười lên, dường như trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng của ngày mùa thu khô ráo.

Hắn cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nàng đã nằm mơ thấy thì tất nhiên là thích, đương nhiên bản hầu sẽ thưởng cho nàng."

Hương Vũ nhìn thấy nụ cười kia, trong lòng có hơi đắng chát. Trong sự đắng chát lại ẩn hiện sự ngọt ngào, thậm chí nàng có cảm giác xúc động muốn hỏi một chút, nàng có thể đem hoa cúc kia bán đổi bạc không?

Nhưng nàng không dám, nàng đành phải nói dối lòng mà nói: "Thiếp thân vô cùng thích."

Hoắc Quân Thanh nghe vậy đương nhiên tâm trạng trở nên tốt đẹp, vì thế nói muốn xây vườn cúc, mời người làm vườn chuyên đến quản lý, cuối cùng nói: "Khi rảnh rỗi nàng có thể đi qua xem một chút."

Hương Vũ: "Ừm."

Nói chuyện như thế cũng đã đến đêm, Hương Vũ vốn muốn trở về, Hoắc Quân Thanh lại bảo nàng ở lại, bảo nàng hầu hạ hắn tắm rửa.

Hương Vũ nghe thế thì gương mặt phiếm hồng, đoán chừng nàng biết ý hắn.

Lần tắm rửa trước nàng còn nhớ rõ.

Mắt Hoắc Quân Thanh dâng lên lửa nóng nhìn qua nàng, nói giọng khàn khàn: "Hầu hạ bản hầu tắm rửa."

Hương Vũ bị hắn nhìn như thế chỉ cảm thấy dường như thân thể muốn tan ra: "Ừm..."

Trong lòng nàng suy nghĩ dù sao cũng giống như lần trước chịu một chút sẽ qua, nhưng mà thế nào nàng cũng không nghĩ tới lần này hầu gia lại nghĩ ra trò mới, đúng là muốn nàng dùng môi để ăn.

Điều này hơi ngượng ngùng. 

Nếu là lần trước nàng có thể nhắm mắt không nhìn, nhưng nếu dùng môi thì vật kia lại gần ngay trước mắt, không nhìn cũng không được.

Khoảng cách lại gần như thế, thật sự nhìn xem rất dữ tợn đáng sợ.

Nàng bị dọa đến hai chân mềm nhũn, vốn không thể động đậy được. Nàng muốn nói không muốn lại không thể chống cự, cuối cùng đành nhắm hai mắt lại, thỏa mãn tâm nguyện của hắn.

Rõ ràng nam tử thấy nàng vừa thẹn thùng lại sợ hại, lại biết điều dịu dàng như thế, nhắm mắt lại chịu đựng xấu hổ nghe lệnh làm việc, trong lòng hắn vô cùng vui mừng, lại nảy sinh nhiều thương yêu với nàng.

Xong chuyện, hắn ôm thân thể mềm nhũn nhỏ yếu, lại đích thân giúp nàng tắm rửa.

Việc này khiến cho Hương Vũ hơi thấp thỏm, dù thế nào đi nữa hầu gia là hầu gia, có thân phận tôn quý, nàng há có thể để ngài ấy hầu hạ?

Nhưng tính cách của Hoắc Quân Thanh lại nói một không hai, hắn đã muốn hầu hạ nữ tử này thì chính là muốn hầu hạ. Vì thế Hương Vũ ỡm ờ bị hầu gia ôm đi tắm rửa, thậm chí hầu gia còn dùng ngón cái có lực giúp nàng xoa bả vai và lưng.

Cuối cùng hắn ôm eo nàng, nói giọng khàn khàn: "Sao lớn lên nhỏ xinh như thế, thật không dám tin trong thiên hạ lại có chiếc eo nhỏ như vậy."

Hương Vũ bị hầu gia ôm eo như thế, chỉ có thể không chỗ nương tựa mà dựa vào lồng ngực hắn. Nàng nghe lời này thì khẽ nói: "Hầu gia, ngài đã biết thiếp thân nhỏ bé yếu ớt thì tốt xấu thì cũng nên thương yêu một chút, đừng dùng lực quá mạnh."

Nhưng mà nói đến đây lại khiến cho nam nhân không thể nhịn được, hắn ôm lấy nàng, động tác còn sâu hơn xưa, đến mức Hương Vũ khóc lóc cầu xin tha thú không ngừng.

Cuối cùng, Hương Vũ cảm thấy mình biến thành một đóa hoa, cánh hoa trơn mịn kiều diễm gần như bị nghiền nát trong ngực hắn, hoa hóa thành bùn dung nhập vào cơ thể hắn.

Nàng nằm ở nơi đó, vòng eo mỏng manh khẽ rung động, nước mắt chảy dọc trên gò má, mắt hơi híp lại, cánh môi kiều diễm nửa khép nửa mở.

Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm nữ tử kiều diễm mềm mại này, hồi lâu sau mới nói với giọng khàn khàn: "Bản hầu còn có một vật muốn đưa nàng."

Lúc này Hương Vũ sao còn sức lực suy nghĩ điều gì, chỉ khẽ lẩm bẩm: "Hầu gia muốn đưa thiếp thân cái gì?"

Lại không biết Hoắc Quân Thanh lấy ra một sợi xích tinh tế từ khi nào.

Hương Vũ nhìn thấy dây xích kia, cả người mềm nhũn lập tức có thêm sức lực, đôi mắt lười biếng ngậm xuân cũng có tinh thần.

Đây là một sợi dây xích vàng.

Suýt chút nữa nàng đã ngồi dậy.

Hoắc Quân Thanh liếc nhìn nàng, cầm sợi dây xích vàng kia để lên eo nàng.

Hương Vũ chỉ cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo của dây xích vàng kia thấm vào nàng, hơi lạnh.

Nàng không hiểu, mờ mịt nhìn hầu gia, hầu gia muốn làm gì?

Hoắc Quân Thanh lại dùng dây xích kia nhẹ nhàng vòng lấy eo nàng.

Da thị trắng nõn mềm mại, chiếc eo nhỏ nhắn không đủ một nắm tay cứ thế bị bị sợi dây xích vàng rực bọc lấy.

Hương Vũ hơi ngẩng đầu lên nhìn sợi dây xích kia.

Đó là một sợi dây xích được chế tác rất tinh xảo, móc rất tinh tế phát ra ánh sáng dịu dàng màu vàng nhạt. Đương nhiên đây là vật vô cùng tốt, nhưng mà Hương Vũ lại hơi thất vọng.

Thật ra... Có thể thô một chút, sao lại mỏng như thế?

Mỏng như thế chính là được chế tác tốt, nhưng chỉ e không có bao nhiêu cân lượng, không biết rốt cuộc bán được bao nhiêu bạc.

Trong lúc Hương Vũ đang suy nghĩ, nàng lại nhìn thấy trong tay thon dài mạnh mẽ của Hoắc Quân Thanh có một chiếc khóa nhỏ.

Chiếc khóa vàng kia rất nhỏ, nhỏ như móng tay vậy, nhưng chế tác rất tinh tế xinh đẹp, thì qua thấy có vẻ quý giá.

Trong lòng nàng khẽ động, đang muốn hỏi thì Hoắc Quân Thanh lại dùng đầu ngón tay tinh xảo chọc một cái. Sau khi một tiếng "Răng rắc" nhỏ bé vang lên, khóa vàng kia khóa xích vàng lại.

Hương Vũ nhìn chằm chằm khóa vàng kia, thầm nghĩ đây là cái gì, khóa vàng này cũng đưa cho nàng sao?

Nhìn giá trị của nó chắc cũng được chút bạc đấy.

Nhưng mà dùng vàng làm khóa, sợ không phải người bình thường có thể sử dụng được. Đáng tiếc cách chế tác này chỉ có thể đập nát nung chảy, biến thành vàng bình thường.

Đang nghĩ ngợi chỉ thấy trong tay Hoắc Quân Thanh còn có một tia sáng màu vàng.

Nàng nhìn kỹ mới biết đó là chìa khóa vàng.

Nàng lập tức vội vươn tay: "Hầu gia, cái này cũng cho thiếp thân sao?"

Hoắc Quân Thanh giương mắt liếc nàng, vẻ mặt khó lường: "Cái này đương nhiên là bản hầu giữ."

Hương Vũ hơi thất vọng: "Ừm..."

Muốn cho thì phải cho một bộ, lại còn không nỡ lòng cho nữa!

Hoắc Quân Thanh thấy nàng như thế, trong mắt có vẻ lạnh lùng: "Đương nhiên là bản hầu giữ chìa khóa lại, chẳng lẽ nàng còn muốn?"

Hương Vũ thầm nghĩ, thôi, không cho cũng không cần, dù sao chỉ có chút như thế cũng không được mấy cân lượng. "Vậy thiếp thân không muốn là được."

Ai ngờ lúc này Hoắc Quân Thanh lại cúi đầu xuống cứ như thế nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn qua đã thấy trong mắt hầu gia sâu thẳm đến mức người ta không nhìn thấy ánh sáng.

Trong phút chốc nàng hơi ngơ ngẩn, cứ như thế yên tĩnh nhìn hắn.

Trong màn gấm, hơi thở trở nên kì lạ, thân thể của Hương Vũ cũng trở nên khô nóng.

"Hương Vũ." Hắn nhìn nàng, lại gọi tên nàng, giọng nói lạnh lùng thành thật.

"Vâng?" Hương Vũ khẽ nắm chặt tay, nàng hơi căng thẳng.

Dường như hầu gia chưa từng gọi thẳng tên của nàng, ở trước mặt ngài ấy nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, một tiểu thiếp, là nữ nhân trên giường của ngài ấy, vốn không cần tên.

Nhưng mà bây giờ ngài ấy lại gọi tên của nàng.

Khi ngài ấy gọi hai chữ kia đúng là du dương và dịu dàng vô tận.

Thân thể Hương Vũ căng cứng, nàng cắn môi mở to hai mắt nhìn hắn.

"Chiếc xích eo vàng này là bản hầu cố tình sai người chế tạo cho nàng." Lúc nói đến đây, hầu gia nhìn về phía chiếc xích eo vàng.

Xích eo vàng tinh xảo tinh tế tỉ mỉ khó khăn lắm mới có thể đeo lên bờ eo chưa đầy một nắm tay, vòng eo tinh tế uyển chuyển mềm nhẵn, da thịt như lụa tản ra màu trắng sứ, kết hợp với ánh sáng của xích eo vàng đúng là trông rất chọc người.

Hương Vũ cũng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua.

Xích eo vàng đeo trên hông hẹp gầy của nàng, cũng không tuột xuống mà đi lên móc ở nơi mềm mại nguy nga, cũng không thấy lấy từ phía trên xuống được.

Cho nên chiếc xích eo vàng này nếu không dùng chìa khóa chỉ sợ không thể lấy xuống được.

Hoắc Quân Thanh hơi nhíu mắt, nằm vuốt chìa khóa trong tay, nhàn nhạt nói: "Bản hầu dùng xích eo vàng khóa nàng lại, cả đời của nàng không được bản hầu cho phép thì không được lấy xuống.

Hương Vũ nghe lời này thì gợn sóng nổi lên trong lòng không sót lại chút chút, nàng thầm nghĩ đúng thật là đầu của hầu gia ngã bệnh rồi mới nghĩ ra cách này.

Chỉ là một cái xích eo mà không thể lấy xuống được. Nó không trói được tay, không trói được chân, lại nói nàng thật sự không muốn đeo thì đánh vỡ là được rồi, còn có thể xem như vàng mà sử dụng đó.

Chỉ là kẻ ngốc mới nhất định cần chiếc chìa khóa kia.

Ai ngờ dường như Hoắc Quân Thanh nhìn thấu tâm tư của nàng: "Nếu nàng dám đập đó thì bản hầu tuyệt đối không tha cho nàng."

Giọng nói ấy lạnh lẽo âm u, nghe thấy thế thì thân thể Hương Vũ cứng đờ, có vẻ hơi sợ.

Hoắc Quân Thanh vuốt eo nhỏ kia: "Đây là bản hầu đưa nàng, nàng phải mang cả đời biết không?"

Hương Vũ: "Biết..."

Hoắc Quân Thanh thấy dáng vẻ phục tùng của nàng lộ ra vẻ mềm mại không nói nên lời, trái lại nhìn nàng nửa ngày, cúi đầu xuống hôn gò má nàng: "Tiểu Hương Vũ, nàng phải nghe lời, bản hầu sẽ không bạc đãi nàng."

Hương Vũ: "Vâng, biết rồi!"

Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, lại còn nói cho một sợi dây xích, lại mảnh như thế, còn không thể lấy xuống bán đổi bạc!