Lúc Hoắc Quân Thanh nghe được lời này còn nghĩ rằng mình nghe lầm.
Hắn chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy khẩn cầu
Hắn yên lặng nhìn nàng, giọng nói khàn khàn: "Nàng vừa mới nói gì?"
Hương Vũ không nghĩ tới những lời nói nàng thật vất vả lấy dũng khí nói vậy mà hầu gia lại không nghe thấy, nàng đành phải lặp lại lần nữa: "Hầu gia, cầu ngài cứu Lan Nhược. Lan Nhược là thiếp thân là tỷ muội từ nhỏ, bây giờ tỷ ấy bị thương rồi. Nếu để lỡ sẽ mất mạng, hoặc ngày mai sẽ tùy tiện bị bán ra ngoài.
Hoắc Quân Thanh lập tức không nói gì.
Hương Vũ cảm giác được hắn trầm mặc, trái tim nàng hơi nâng lên, lo âu ngước mắt nhìn sang.
Hoắc Quân Thanh nhìn thấy đôi mi đen như mực khẽ nhấc lên, giống như hồ điệp nhấc cánh.
Đúng là một nữ nhân có dáng vẻ vô cùng đẹp.Nhưng mà đột nhiên vào lúc này Hoắc Quân Thanh có hơi không cam tâm, dựa vào cái gì.
Dựa vào cái gì mà vào lúc này nàng lại nói chủ đề không hề liên quan thế chứ.
"Nàng tha thiết tìm đến bản hầu chỉ muốn nói chuyện này?" Hoắc Quân Thanh hơi ngẩng đầu, chống tay, lạnh nhạt nói.
"Vâng, đúng thế." Hương Vũ ngoan ngoãn gật đầu. "Vốn muốn ngày mai đến, nhưng mà thiếp thân thật sự rất sợ, ngộ nhỡ Lan Nhược có chuyện gì thì thiếp thân sẽ áy náy cả đời."
Hoắc Quân Thanh cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Hắn trầm mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trúc mùa thu đìu hiu, hắn chỉ cảm thấy mình chưa từng thảm hại như thế này.
Hắn là ai, là tướng quân thiếu niên chiến công hiển hách, xoay người lên ngựa Bắc Địch lui binh ba ngàn dặm. Trên đời này hắn muốn gì mà không có, làm sao đến mức như thế!
"Hầu gia!" Hương Vũ nhìn hắn với vẻ đáng thường, dè dặt dò xét: "Hầu gia không vui sao? Thật ra thiếp thân biết Lan Nhược khiến chủ tử không vui, kết cục chính là gieo gió gặt bão, nhưng thiếp thân thật sự là..."
Nàng cúi đầu, nước mắt sắp rơi xuống.
Rốt cuộc đó cũng là Lan Nhược cùng nhau lớn lên với nàng, sao nàng có thể nhìn thấy nàng ấy bị nàng liên lụy!
Hương Vũ khẽ cầu khẩn nói: "Thật ra phạt tỷ ấy thế nào cũng được, chỉ cần hầu gia khai ân tốt xấu gì cũng nên giữ lại mạng nhỏ của tỷ ấy."
Đúng lúc này, đột nhiên Hoắc Quân Thanh nói với giọng lạnh lùng: "Lan Nhược là ai?"
Hương Vũ vội vàng lặp lại câu chuyện một lần nữa, nói Lan Nhược là ai: "Tỷ ấy lớn lên từ nhỏ với thiếp thân, cho nên thiếp thân không còn cách nào khác mới đến cầu xin hầu gia. Nếu không thì cũng không dám quấy rầy hầu gia vào lúc này."
Nàng nói lời này là muốn tỏ ý mình quan tâm hiểu chuyện, nhưng nghe vào tai Hoắc Quân Thanh lại là cực kỳ khó nghe.
Quả nhiên, nếu như không phải Lan Nhược kia thì nàng cũng hoàn toàn không đi gặp hắn.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn qua hoàng hôn nặng nề ngoài cửa sổ.
Đương nhiên Hương Vũ nhìn ra trên mặt hầu gia có vẻ nghiêm nghị, nàng bắt đầu thấp thỏm không yên: "Hầu gia... Chuyện này... Rất khó sao?"
Hoắc Quân Thanh: "Không khó."
Hương Vũ: "Vâng?"
Hoắc Quân Thanh: "Bản hầu sẽ phái người đưa nàng ta ra ngoài, bố trí thích đáng."
Lúc đang nói, hắn phân phó mấy câu với Vương quản gia, đương nhiên Vương quản gia nghe lệnh đi ra ngoài.
Hương Vũ nghe thấy thì vui mừng, nói một tràng: "Hầu gia, thiếp thân ở đây thay Lan Nhược cám ơn ngài!"
Nói xong thì muốn quỳ xuống.
Hoắc Quân Thanh cũng không ngăn cản, cứ như thế nhìn nàng quỳ xuống.
Sau khi Hương Vũ dập đầu đàng hoàng thì đứng dậy.
Hoắc Quân Thanh cứ thế nhìn nàng quỳ xuống trước mặt hắn, qua rất lâu mới nhàn nhạt nói: "Dùng bữa tối chưa?"
Hương Vũ suy nghĩ rồi lắc đuầ.
Nàng phát hiện trong đầu nàng chỉ nghĩ về Lan Nhược, dường như còn chưa ăn bữa tối.
Hoắc Quân Thanh thấy vậy, nhân tiện nói: "Nếu như thế thì cùng bản hầu dùng bữa đi."
Hương Vũ nhìn Hoắc Quân Thanh, thật ra nàng muốn trở về nói tin tốt này cho Nguyệt Tinh biết.
Mặc dù nàng thích hầu gia nhưng lúc này cũng không muốn ở cùng ngài ấy!
Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh trầm xuống: "Sao, không muốn à?"
Hương Vũ vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên thiếp thân sẵn lòng!"
Thế là buổi tối được bày lên rất nhanh, Hương Vũ hầu hạ Hoắc Quân Thanh dùng bữa. Hoắc Quân Thanh cũng không từ chối, hễ Hương Vũ chia cho hắn thì hắn không hề từ chối.
Hương Vũ thấy vậy thì cảm thấy nhất định hầu gia bận rộn nửa ngày đói bụng rồi, nên càng chia nhiều thức ăn cho hắn.
Đột nhiên, Hoắc Quân Thanh không ăn, yên lặng nhìn qua nàng: "Nàng muốn cho bản hầu ăn bể bụng rồi làm quả phụ sao?"
Hương Vũ hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, sau đó ngoan ngoãn thu đũa lại: "Thì ra hầu gia ăn no rồi."
Ăn no rồi thì nói, nếu như ngài ấy không ăn chắc chắn nàng sẽ không chia thức ăn cho ngài ấy.
Hương Vũ cảm thấy hầu gia thật ngốc, sao lại ngốc như thế, nhưng mà Hương Vũ không dám nói.
Hoắc Quân Thanh nói ngay: "Thôi, nàng đi về trước đi."
Hương Vũ khẽ thở ra: "Rõ!"
Nói xong ngẩng đầu muốn đi.
Đột nhiên trong lòng Hoắc Quân Thanh có chút không vui: "Dừng lại."
Hương Vũ lại vội vàng dừng lại.
Hoắc Quân Thanh: "Nàng cứ vội vàng rời đi thế sao?"
Hương Vũ: "..."
Nàng chậm rãi xoay người nhìn về phía hầu gia.
Hầu gia vẫn luôn có tính cách khó lường hỉ nộ vô thường, nhưng nàng cảm thấy ngài ấy chưa từng kỳ lạ như hôm nay.
Hầu gia sao thế?
Nàng nhìn ngài ấy, chẳng lẽ bệnh còn chưa hết?
Đương nhiên Hoắc Quân Thanh nhìn ra suy nghĩ của nàng, cười lạnh một tiếng: "Bản hầu rất khỏe."
Nói xong thì hắn ra lệnh cho Hương Vũ: "Nàng ngồi đó đi, chờ bản hầu phân phó, không được đi."
Hương Vũ nghe lệnh ngồi trên ghế con ở một bên cũng không động đậy, cứ thế yên tĩnh ở đó.
Thật ra Hoắc Quân Thanh rất bận rộn, hắn ngồi xuống lần nữa, cầm công văn và phong thư trên thư án xem qua.
Mấy ngày gần đây hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh của Bắc Địch, biết công chúa Kỳ Nhã có động tĩnh tai mắt của hắn có truyền tin tức đến. Mấy ngày trước, dường như công chúa Kỳ Nhã rời khỏi vương đình Bắc Địch, không biết tung tích.
Mấy năm nay, vương đình Bắc Địch cũng xem như thái bình, thủ đoạn của công chúa Kỳ Nhã sắc đá, xử lý chư vương Bắc Địch ổn thỏa, có thể khiến bà ấy rời khỏi vương đình nhất định là chuyện đại sự.
Nhưng mà bây giờ trong nước Bắc Địch cũng không xảy ra chuyện gì.
Điều này khiến cho người ta khó hiểu.
Hoắc Quân Thanh lại nghĩ đến chuyện của hoàng thượng và công chúa Kỳ Nhã, chuyện này khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều.
Hắn thả phong thư văn kiện này xuống, lại xem công văn, lâu lâu cầm bút lên phê bình chú giải trả lời. Không biết từ lúc nào ánh tráng đã lên cao chiếu xuống trước song cửa sổ.
Lâu lâu hắn sẽ nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên người kia.
Quả nhiên nàng vẫn yên lặng ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Nàng như thế khiến cho hắn an tâm hơn rất nhiều.
Hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, cuối cùng mở miệng nói: "Bên trên giá sách có chút sách, nàng muốn xem gì thì tùy tiện lấy xem đi."
Hương Vũ suy nghĩ: "Thiếp thân có thể xem tranh không?"
Hoắc Quân Thanh: "Có thể."
Hương Vũ mím môi cười: "Thiếp thân muốn tìm một bức họa để mô phỏng."
Mắt của Hoắc Quân Thanh hơi sáng lên: "Thêu cái gì?"
Hương Vũ: "Còn chưa nghĩ ra, nhưng chắc là thứ có thể mang theo bên người, tốt nhất nên thanh nhã một chút."
Hoắc Quân Thanh nhìn nữ nhân trắng nõn mềm mại này, trong đáy lòng dường như dâng lên sự ngọt ngào.
Cũng không ngọt lắm, nhàn nhạt, nhưng sự nhạt ngọt đó lại dần tản ra toàn thân.
Hơn qua mươi năm qua hắn chưa từng nếm qua mật ngọt, đây là lần đầu ăn mật ngọt nàng cho.
Quả thật ngọt.
Trong mắt của Hoắc Quân Thanh hiện lên ý cười: "Nếu như thế thì tự mình tìm đi, bên kia đều là tranh."
Hương Vũ gật đầu: "Vâng vâng! Tạ ơn hầu gia!"
Hoắc Quân Thanh nhìn dáng vẻ vui sướng của nàng, xoay đầu lại nở nụ cười.
Hắn thu lại nụ cười, lần nữa nhìn văn kiện vừa viết được một nữa, dừng lại một chút vậy mà lại thiếu như chút sắc bén.
Hắn viết xong một phong thư lại quay đầu nhìn, Hương Vũ đang nhón mũi chân lấy một quyển sách. Giá sách kia cao, nàng không với tới, dáng vẻ rất bối rối.
Hoắc Quân Thanh đứng dậy đi qua giúp nàng lấy xuống.
Đương nhiên Hương Vũ không ngờ tới, nhất thời mím môi cười.
Hoắc Quân Thanh: "Vừa ngốc lại thấp."
Hương Vũ vẫn cười, nàng cảm thấy mình không thấp, cảm thấy có lúc hầu gia vô cùng quan tâm nhưng mà hầu gia chỉ độc miệng thôi.
Nàng nhớ tới mình còn một chuyện khác, nên cong mày cười mà nói: "Hầu gia, còn có một việc thiếp thân cũng phải cầu lão nhân gia ngài."
Hoắc Quân Thanh: "Lão nhân gia, lão nhân gia, một ngày nàng gọi bản hầu là lão nhân gia mấy lần, bản hầu rất già sao?"
Hương Vũ: "Ưm..."
Đúng thật là hắn không già, không có chút nào già cả, trái lại đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa nhất của nam nhân.
Hoắc Quân Thanh: "Sau này không được gọi thế nữa."
Hương Vũ: "Biết..."
Hoắc Quân Thanh lại nói: "Vừa rồi nàng nói có chuyện gì?"
Hương Vũ ấp a ấp úng: "Hầu gia... Thiếp thân có thể xuất phủ một chuyến không?"
Hoắc Quân Thanh: "Làm cái gì?"
Hương Vũ: "Hầu gia thưởng cho thiếp thân một cây trâm, thiếp thân vô cùng thích, nhưng cái vòng chụp phía trên hỏng rồi, thiếp thân muốn cầm đi sửa."
Hoắc Quân Thanh: "Chút chuyện nhỏ này để thuộc hạ làm là được."
Hương Vũ lại ấp a ấp úng, mặt đỏ rần: "Nhưng mà thiếp thân muốn đi ra ngoài xem một chút..."
Hoắc Quân Thanh nhìn thấy nàng như thế: "Nếu như thế thì nàng đi đi."
Nói xong lại nói: "Thấy thích cái gì thì cứ việc mua."
Hương Vũ thấy hắn đồng ý thì đương nhiên vui vẻ, trong mắt tỏa ra ánh sáng: "Vâng, tạ ơn hầu gia!"
Trong phút chốc Hương Vũ vô cùng thích thú, nàng hận không thể nhanh chóng trở về vui chơi, nói cho Thu Nương tin tức tốt này.
Nhưng mà ai ngờ hầu gia lại không cho nàng đi. Sau đó nàng buồn ngủ mà hầu gia vẫn còn bận rộn, nên để nàng nằm sau tấm bình phong trên giường nghỉ ngơi.
Lúc này Hương Vũ mới phát hiện trong thư phòng lại có thêm một tấm bình phòng, vậy mà sau tấm bình phong lại sắp xếp một cái giường, trước đó chưa từng thấy, giống như là mới đặt vào.
Nàng cũng buồn ngủ, không kịp suy nghĩ nhiều đã muốn nằm đó đi ngủ.
Lúc nằm xuống, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn hầu gia một chút, hầu gia vẫn ngồi ở chỗ đó.
Hầu gia còn ngồi nàng lại nằm xuống trước, như thế không thích hợp lắm?
Nhưng mà đây là hầu gia bảo nàng nằm xuống...
Hương Vũ ló đầu bối rối nửa ngày.
Lúc này chợt nghe hầu gia nói: "Nàng lén nhìn cái gì đấy?"
Hương Vũ vội vàng rụt đầu về, nằm ở đó vờ ngủ.
Qua một hồi lâu, nàng phát hiên hầu gia vẫn im lặng, hẳn là chuyên tâm xử lý công sự, nàng cũng không lên tiếng nữa.
Nàng dùng tay nắm chặt góc chăn, nàng nghĩ hầu gia bảo nàng ngủ thì nàng ngủ, dù sao nàng cũng không gây cản trở, cũng không phải nàng muốn lười biếng không hầu hạ hầu gia.
Đương nhiên nàng không biết nam nhân ngồi trước thư án sẽ thỉnh thoảng rời mắt khỏi phong thư, công văn mà nhìn vào bình phòng.
Cho dù hắn không nhìn thấy nhưng nghĩ đến chuyện nàng ở trong phòng hắn ngủ yên thì cảm thấy vô cùng an tâm, chút bực bội trước đó cũng tan thành mây khói.
Trễ một chút nữa, Vương quản gia tự mình đến đáp lời nói qua mấy ngày nữa trong phủ mở tiệc chiêu đãi quan viên phủ Định Viễn hầu. Hoắc Quân Thanh trầm mặt, ra hiệu cho ông ta nói khẽ một chút, lại cho ông ta hồi bẩm bảo tự mình ông ta định đoạt là được.
Sau khi Vương quản gia nói xong thì muốn rời đi, đột nhiên Hoắc Quân Thanh lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Trong phòng bếp có thức ăn khuya không?"
Ăn khuya?
Vương quản gia nghẹn họng, có hơi không dám tin tưởng đây là câu hỏi của hầu gia nhà ông ta.
Xưa nay hầu gia là người không dùng thức ăn khuya, sao đột nhiên ngài ấy lại thay đổi rồi? Là bởi vì bệnh sao?
Vì thế Vương quản gia thử thăm dò hỏi: "Hầu gia muốn dùng cái gì?"
Ai ngờ Hoắc Quân Thanh lại lạnh nhạt nói: "Bảo phòng bếp làm chút thức ăn nữ nhân thích là được."
Nữ nhân?
Vương quản gia càng hoảng sợ, sau khi hoảng sợ thì khóe mắt nhìn qua phía bình phong, trong phút chốc lại giật mình.
Là Hương phu nhân ngủ trong thư phòng của hầu gia!
Hoắc Quân Thanh thấy ông ta như thế, vẻ mặt khó lường, ánh mắt lạnh xuống.
Vương quản gia bị dọa vội vàng thu hồi ánh mắt, hầu gia a hầu gia, vạn năm không mở lòng, vừa mở lòng thì cũng thôi đi, lại là bình giám chua lớn. Ông là một ông lão, vậy mà nhìn nhiều một chút ngài ấy lại như thế!
Ông ta vội vàng cáo lui ra.
Sau khi rời khỏi thì ông đóng cửa lại, ông liên tục lắc đầu nghĩ đến nhi tử ngốc của mình, trước đó còn nhớ thương Hương Vũ.
Nó cũng không tè dầm nhìn xem Hương Vũ có thể nhớ thương nó sao? Đó là người trong lòng hầu gia!
Mà Hương Vũ nằm ở sau bình phong ngủ thật ngon lại cảm giác bên cạnh có người, sau đó nàng bị người ta đụng đụng.
Nàng mơ mơ màng màng xoay người, đẩy ra: "Nguyệt Tinh, đừng giận, buồn ngủ."
Chẳng những người kia không lùi mà còn ôm nàng lên, tay khẽ bóp gò má nàng: "Thức dậy, ăn khuya."
Ăn khuya?
Hương Vũ lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mộng, đôi mắt mơ màng mở to nhìn qua người trước mắt.
Trước mắt là hầu gia, ngài ấy vừa nói gì? Nói ăn khuya?
Hoắc Quân Thanh nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, đột nhiên cảm thấy càng thêm yêu. Một vật nhỏ như thế, ngốc gần chết khiến cho người ta hận không thể vò nát nàng mới tốt.
"Không ăn? Không ăn vậy bản hầu ăn một mình." Nói xong, Hoắc Quân Thanh muốn đứng dậy.
Hương Vũ vội vàng kéo góc áo hắn: "Hầu gia, thiếp thân muốn ăn."
Nàng vừa tỉnh, người còn mơ hồ, nói chuyện đều dịu dàng mang theo vẻ buồn ngủ.
Hoắc Quân Thanh nhìn nàng, dáng vẻ không quan tâm mà nói: "Đã muốn ăn thì đúng lúc bản hầu dùng không hết, nên thưởng cho nàng mấy miếng."
Hương Vũ không để ý hắn nói như thế, vội vàng đứng lên.
Thức ăn khuya phải để tâm làm, kiểu dáng cũng không nhiều nhưng trông rất ngon. Hơn nữa còn có thêm một bát canh tổ yến táo đỏ.
Nàng hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua hầu gia.
Hầu gia mới vừa nói đó là bữa ăn khuya của hầu gia, đúng lúc ăn không hết nên để cho nàng ăn một chút, nhưng mà bình thường hầu gia cũng ăn cái gì này?
Không phải chỉ nữ nhân mới ăn cái này sao?
Đương nhiên Hoắc Quân Thanh cũng cảm thấy ánh mắt của nàng, trên mặt cũng có vẻ không được tự nhiên, giọng nói lạnh lùng: "Vương quản gia này, bây giờ làm việc càng không ra dáng, bản hầu thích ăn những thứ này sao?"
Hương Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, thấy thế nào cũng cảm thấy hắn nói láo.
Hoắc Quân Thanh tức giận nói:: "Có ăn hay không? Không ăn thì nói bản hầu lập tức đổ."
Hương Vũ vội vàng nói: "Thiếp thân ăn, hầu gia, ngài tuyệt đối đừng đổ!"
Lúc này Hoắc Quân Thanh mới coi như thôi.
Đương nhiên là hương vị của bữa ăn khuya vô cùng ngon, đặc biệt nghĩ đến tổ yến này có thể là hầu gia đặc biệt chuẩn bị cho nàng thì lại càng có cảm giác đặc biệt.
Sau khi ăn xong đầu tiên là rửa mặt, sau đó Hương Vũ giúp hầu gia mài mực, lại cầm một quyển sách đến ngồi cạnh ngài ấy. Ngài ấy ngồi đó xử lý công vụ chất chồng mấy ngày nay, mà nàng thì ở bên cạnh tùy ý đọc sách.
Lâu lâu ngẩng đầu lên nàng sẽ lặng lẽ nhìn về phía ngài ấy, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, cánh mũi cao thẳng và đôi môi khẽ mím tạo thành mũi kím chập trùng, nhìn thấy khiến cho người ta lóa mắt.
Lúc này xung quanh phòng rất yên tĩnh, chỉ có lâu lâu vang lên tiếng lật sách cùng với âm thanh dế kêu như có như không ở bên ngoài.
Hương Vũ rủ mắt xuống nhìn qua quyển sách trước mặt, trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ. Thân phận nàng hèn hạ như thế nhưng đời này lại có thể ở cùng hầu gia thật sự không hề thấy tiếc nuối.