Khi Hương Vũ ôm theo khối ngọc chặn giấy quay lại tiểu viện của mình, trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an, nhưng cũng mơ hồ có chút mong đời.
Tất nhiên nàng biết thân phận của mình, chỉ là một nha hoàn bình thường mà được ở cùng với hầu gia, chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm. Thực ra, chưa chắc là hầu gia đã đặt nàng trong lòng, nói trắng ra, chỉ là một niềm vui, một trò đùa, lúc vui thì trêu chọc, lúc không vui thì vứt sang một bên.
Nhưng hôm nay những gì hầu gia nói vẫn khiến nàng cảm thấy hơi khác.
Nàng lờ mờ hiểu ra rằng hầu gia không coi nàng chỉ là một món đồ chơi trong phòng, mà còn định cho nàng một thân phận, cho dù chỉ là một thị thiếp, nhưng nếu là thị thiếp có thể tiếp khách bên ngoài, chắc là sẽ được nhập tịch, được nhập tịch rồi thì không còn tầm thường nữa.
Ngay cả khi sau này hầu gia có phu nhân, nàng ta cũng sẽ không thể tùy ý đuổi mình đi được.
Chuyện này so với ở trong mơ làm thiếp của cô gia hoàn toàn thuộc đẳng cấp khác.
Hương Vũ nghĩ đến đây, thực sự là tâm dao ý động, trong cơn mơ hồ cảm thấy cuộc sống của mình sẽ khác so với trong mơ, nhất thời cảm thấy hầu gia đối với mình thật tốt, không uổng công mình giao thân cho ngài ấy.
Mặc dù tính tình của hầu gia bất định, nhưng cuối cùng cũng không xử phạt nàng gì hết, tuy rằng hầu gia quá uy mãnh buổi tối khó tránh chịu một chút dày vò, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được, hơn nữa thỉnh thoảng còn mơ hồ cảm nhận được mùi vị sảng khoái.
Hương Vũ tính toán như vậy, càng nghĩ càng thích thú, cảm thấy hầu gia ngàn tốt vạn tốt, đương nhiên tốt nhất vẫn là chuyện ra tay hào phóng, tùy tay tặng cho nàng trang sức vàng bạc.
Nàng cúi đầu đo lường cái chặn giấy bằng ngọc trên tay, vừa nhìn là biết hàng thượng đẳng, nếu lấy ra bán không biết sẽ được bao nhiêu là bạc!
Với niềm cao hứng như vậy, Hương Vũ đi đến bên cửa viện tử, đón Thu Nương.
Hóa ra sau khi Thu Nương tiễn Hương Vũ đi, chung quy vẫn thấp thỏm bất an, lo rằng Hương Vũ sẽ không thể giải thích rõ nỗi oan của mình trước mặt hầu gia, đến lúc đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không hay, e là sẽ bị người ta chụp cho cái mác kẻ trộm, không được trong sạch nữa.
Lúc này, thấy Hương Vũ vui vẻ hớn hở đi tới, trên mặt mũi còn đọng ý cười ngọt ngào, bà biết rằng mọi chuyện đã qua rồi, vội vàng tiến tới hỏi.
Hương Vũ tự nhiên kể hết những điều mình nói trước mặt hầu gia cho Thu Nương nghe, có điều lượt qua việc bị hầu gia đè trên thư án hành sự, cuối cùng mới nói: "Hầu gia còn thưởng cho ta cái này nữa!"
Vừa nói, vừa đưa cái chặn giấy bằng ngọc quý hiếm cho Thu Nương xem.
Thu Nương nghe Hương Vũ nói vậy, lại nhìn thấy nụ cười xán lạn của nàng, nhất thời chỉ cảm thấy nàng như một đứa trẻ, nghĩ rằng cái tính này quả thật là trẻ con mà.
Theo lý thông thường nếu hầu gia sủng nàng, đương nhiên không thể đong đếm được vàng bạc châu báu mà nàng có thể ôm trong lòng, cũng chỉ có mình Hương Vũ mới đi thích thú với cái chặn giấy bằng ngọc này, không có tầm nhìn xa gì cả, vậy mà lại để cái chặn giấy bằng ngọc này vào mắt, đúng là một hài tử không có tầm nhìn.
Bà ấy cũng bật cười, vội vàng kéo Hương Vũ vào phòng: "Ngày mai có khách đến, cô nương cũng phải đón khách, tất nhiên cũng phải ăn mặc trang điểm đẹp đẽ một chút. Bây giờ nô tỳ sẽ chọn cho người một bộ váy và trang sức mới, ngày mai cũng phải trang điểm trang nghiêm một chút."
Hương Vũ cũng nghĩ vậy, nên đành cất cái chặn giấy bằng ngọc lại trước, rồi cùng Thu Nương chọn y phục.
Đang nói chuyện, Hương Vũ nghĩ tới nếu ngày mai có khách đến, nàng sẽ có chút lo lắng, sợ mình cư xử không đúng mực.
"Cái này thì không cần phải lo, cô nương cũng không phải lớn lên trong tiểu môn tiểu hộ nào, nếu từ nhỏ đã lớn lên ở hầu phủ, người chưa từng ăn thịt lợn không nhìn thấy lợn chạy cũng là lẽ đương nhiên, học một chút bộ dạng là được rồi."
"Mặc dù luôn ở bên cạnh tiểu thư, tiểu thư ứng phó với người ngoài thế nào thì ta cũng biết, có điều đến lượt mình thì vẫn rất sợ."
Khi Thu Nương nghe thấy lời này cũng là đang giúp Hương Vũ mặc thử một chiếc váy dài bằng lụa mềm mại thêu hoa tơ vàng, đến đây thì bật cười khúc khích: "Cô nương lo lắng cũng quá nhiều rồi đó, mặc dù nô tỳ không có nhiều kiến thức, nhưng có thể nói, cô nương hãy đặt trái tim vào trong bụng đi, một ngày nào đó sẽ không cần phải sợ bất cứ điều gì nữa, chỉ cần an tâm làm tiểu phu nhân là được rồi!"
Hương Vũ vẫn ưu phiền: "Ta vẫn chưa trải qua loại chuyện này bao giờ...luôn cảm thấy thiếu tự tin."
Sự tình này đến quá đột ngột, nhớ lúc đó hầu gia có nói sẽ có một bữa cơm gia đình, nhất định là để ra mắt tiểu thư và thiếu gia, về phía tiểu thư thì cũng đành đi, nhưng mà hôm nay thiếu gia nói những lời đó trước mặt hầu gia, ngày mai nhìn thấy nàng, không biết sẽ có phản ứng thế nào đây.
Nói không chừng là làm loạn ngay tại chỗ luôn cớ!
Về phần tiểu thư, hẳn là không có mặt mũi, cũng không biết phải nói như thế nào nữa.
Vả lại, hầu gia cũng nói rằng có khách, không biết là ai, nếu là mấy kẻ soi mói dệt chuyện mà nhìn thấu xuất thân không tốt của nàng thì không biết bản thân sẽ thành trò cười như thế nào nữa đây!
Thu Nương giúp Hương Vũ thắt dây lưng, thắt một chiếc nơ thật đẹp, lùi lại một bước, nhìn đánh giá Hương Vũ trước mặt, mỉm cười rất thỏa mãn.
"Cô nương suy nghĩ quá nhiều rồi, hầu gia là ai cơ chứ? Hơn nửa cả cái An Định phủ này là của hầu gia, trên địa bàn của An Định phủ có ai mà không muốn nịnh bợ hầu gia đâu chứ? Mấy năm nay hầu gia không có lấy một chính thê, mặc dù Vạn Tú các trong phủ có nuôi mấy nữ tử, nhưng mọi người đều biết rằng những nữ tử đó đều không thể lên bàn ăn chung với hầu gia nên đương nhiên cũng không thể đưa bọn họ ra ngoài để tiếp khách được. Bây giờ hầu gia đã nạp cô nương, xem bộ là còn định cho thượng tịch làm một tiểu thiếp đường hoàng chân chính. Người nói xem nếu người ngoài nghe thấy việc này thì không biết sẽ ghen tị ngưỡng mộ đến chừng nào nữa, mấy người đó mà đến, nhìn thấy cô nương, không biết sẽ xu nịnh đến mức nào cơ! Ai mà dám soi mói khuyết điểm chứ!"
Theo Thu Nương thấy, không biết có bao nhiêu người đang âm thầm hỏi xem vị tiểu phu nhân tân nhiệm này thích cái gì, và không ngừng mong mỏi để được tặng quà cho nàng cơ!
Nói xong bà nhìn Hương Vũ trước mắt.
Lúc trước nhìn Hương Vũ, chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp, tiểu cô nương tươi ngon mọng nước, mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, nhưng bây giờ, nhìn nàng khoác lên người chiếc váy gấm thêu hoa vàng này làm nổi bật bộ dáng yêu kiều uyển chuyển, da dẻ như tuyết, sau đó búi cao mái tóc đen nhánh lên, nhìn thế nào cũng lộ ra khí chất lộng lẫy cao quý, không có vẻ gì là giống xuất thân nha hoàn cả.
Bà nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Hương Vũ, không khỏi cảm thán: "Tướng mạo này của cô nương kỳ thực là mệnh tốt, dù không có xuất thân tốt nhưng cũng có vẻ ứng với hầu gia, đi theo hầu gia và nhận được sủng ái, sau này sinh ra một đôi trai gái, từ đó về sau sẽ như rơi vào tổ vàng ổ bạc, được hưởng vinh hoa phú quý vô tận!"
Hương Vũ vốn đã rất vui trong lòng, sau khi nghe Thu Nương nhận xét liền cảm thấy hơi lâng lâng, bàng hoàng cảm thấy mình sắp sống cả đời trong cẩm y ngọc thực tới nơi rồi.
Vào buổi tối, khi mấy người Thu Nương đã lui xuống hết, nàng cẩn thận giấu cái chặn giấy bằng ngọc vào trong hộp gỗ nhỏ của mình, lấy tất cả trang sức vàng bạc bên trong ra mân mê một trận, cuối cùng mới thở dài mãn nguyện: "Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, dù sao mình cũng tiết kiệm vàng bạc trước, có vàng bạc rồi, cho dù phú quý trước mắt không còn, cũng sẽ không tới nỗi thê thảm như trong mộng!"
Lúc này nàng càng hạ quyết tâm, sống vẫn phải tốt đẹp qua ngày, hầu gia vẫn phải tận tình hầu hạ, về vàng bạc thì phải câu vớt nhiều thêm chút, lợi dụng lúc hầu gia vui vẻ thì đòi thưởng, hốt được bao nhiêu thì hốt!
***
Từ hôm qua Hoắc Nghênh Vân đã tìm đệ đệ, sau khi xúi giục một phen thì chú ý đến động tĩnh của đệ đệ.
Nghe nói hôm nay đệ đệ đã đến chỗ phụ thân, tự nhiên nàng thấy tâm trạng rất vui, hiện giờ là nàng sợ thiên hạ không loạn, đợi đứa đệ đệ ngốc của mình chạy đến chất vấn phụ thân, sau đó hai cha con sẽ làm ầm lên vì một tiểu nha hoàn, còn nàng là người vui hơn ai hết.
Nàng càng thêm dầu vào lửa và châm ngòi khiêu khích để xem phụ thân có còn đi sủng ái tiểu nha hoàn đó nữa không, cuối cùng tiểu nha hoàn sẽ phải nhận kết cục là bị đuổi thẳng ra khỏi phủ!
Hiện tại, Hoắc Nghênh Vân nóng lòng để đi qua chỗ của đệ đệ, giả vờ quan tâm và thận trọng nói lời khách sáo.
Lúc đầu, Hoắc Nghênh Phong vẫn còn ngượng ngùng không dám nói, nhưng sau đó không thể chịu được sự chất vấn lặp đi lặp lại của Hoắc Nghênh Vân, cuối cùng thở dài và kể ra lời nói dối của mình.
"Đệ cũng là không còn cách nào khác, nếu không nói như vậy chỉ e là phụ thân sẽ không giúp đi tìm Hương Vũ. Dù sao Hương Vũ cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, làm gì lọt được vào mắt của phụ thân, đệ đi cầu xin phụ thân cũng là danh không chính ngôn không thuận. Bây giờ đệ bịa ra lời nói dối như vậy, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới thanh danh của Hương Vũ, nhưng phụ thân chiếu cố đến cốt nhục của Hoắc gia, chắc chắn sẽ mềm lòng mà thôi!"
Đây là suy nghĩ thầm kín của Hoắc Nghênh Phong, khi nói ra lời này, khuôn mặt y lại đỏ bừng, ít nhiều vẫn có chút không được tự nhiên.
Hoắc Nghênh Vân lập tức trợn to hai mắt, không thể tin được: "Đệ, đệ nói với phụ thân như vậy? Phụ thân... tin rồi sao?"
Vốn dĩ nàng chỉ muốn mượn tay đệ đệ làm náo loạn một chút, ít nhất làm cho tiểu nha hoàn khốn đốn, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng đệ đệ nhà nàng lại có thủ đoạn đột phá như vậy, thật quả là...
Quả là khiến nàng vui sướng phát run lên.
Hoắc Nghênh Phong cúi đầu, ho nhẹ một tiếng: "Đây cũng là một chiêu bất lực, sau này gặp được Hương Vũ, đệ tự nhiên sẽ giải thích với nàng, đến lúc đó nếu nàng thật sự không tự nguyện thì sẽ tìm cách cho nàng xuất phủ."
Chỉ là bây giờ dù gì cũng phải tìm ra nàng trước, nếu không y sẽ không an tâm.
Hoắc Nghênh Vân suýt chút nữa không thể nhịn được mà cười phá lên ngay tại chỗ, nàng mím môi thật mạnh, để bản thân kìm lại tiếng cười, quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ, hít thở sâu vài hơi mới có thể miễn cưỡng nhịn xuống.
Sau đó, nàng nhìn đệ đệ bằng ánh mắt khác thường, cẩn thận thăm dò: "Lúc đó phụ thân nói thế nào?"
Hoắc Nghênh Phong thở dài: " Đương nhiên là phụ thân không vui, xem ra rất tức giận, nhưng cuối cùng cũng niệm tình cốt nhục của Hoắc gia nên cũng không nói gì nhiều."
Y nghĩ, tuy rằng phụ thân không nói lời nào nhưng chung quy vẫn thương mình cho nên mới không giận dữ.
Hoắc Nghênh Vân hỏi thêm chi tiết, biết rằng ngày mai sẽ tổ chức tiệc gia đình.
Ánh mắt của nàng mập mờ, cuối cùng cười nói: "Nếu ngày mai thiếc yến, dù sao ta và đệ cũng phải qua đó ra mắt vị tiểu phu nhân này."
Nghe vậy, Hoắc Nghênh Phong đột nhiên nhớ tới mùi vị ngọt ngào khó tả mà hắn ngửi được trong thư phòng hôm nay, không biết thế nào mà y cứ cảm giác có gì đó không ổn, nhưng thật sự là nghĩ không ra, chỉ đành gật đầu nói: "Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm phụ thân nạp thiếp một cách chân chính, đơn nhiên chúng ta cũng nên lễ nhượng một chút."
Hoắc Nghênh Vân suýt nữa thì cười lớn, nàng mỉm cười nhìn đệ đệ mình.
Tính cách của đệ đệ và nàng hoàn toàn khác nhau, từ nhỏ nàng đã thông minh, còn đệ đệ thì lại quá hiền lành thành thật, nàng không quá đề cao đứa đệ đệ này.
Bây giờ càng thêm cảm thấy đứa đệ đệ này dễ dàng bị mình trêu đùa trong lòng bàn tay.
Nàng cười nói: "Còn có chuyện của Hương Vũ, đệ cũng phải để ý, ngày mai thiếc yến, khi nào gặp được vị tiểu phu nhân của phụ thân thì đệ có thể xin bà ấy, có lẽ bà ấy có thể nói giúp cho đệ có thế sớm ngày tìm được Hương Vũ."
Hoắc Nghênh Phong cũng cho là đúng: "Đây là một ý kiến hay, nếu phụ thân đã sủng ái vị tiểu phu nhân đó như vậy, chắc là cũng nghe lời bà ấy, ngày mai đệ sẽ tùy cơ hành động."
Sau khi ra khỏi chỗ ở của Hoắc Nghênh Phong, Hoắc Nghênh Vân không thể nhịn thêm được nữa, chọn một chỗ không có ai, ôm bụng và miệng cười lớn, cười đến mức gần như đau cả bụng.
Đứa đệ đệ này của nàng thật là ngu ngốc!
Ngày mai, nàng chỉ cần chờ xem kịch hay thôi!