Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 117: Ngoại truyện 15




Sau này, Khương Tân Tân có hỏi qua Chu Minh Phong, sau khi cô và Chu Diễn không còn ở trong cuộc sống đó nữa, thì anh làm cái gì ở đấy?

Chu Minh Phong trả lời, anh đi giải cứu thế giới.

Khương Tân Tân nghe anh trả lời như thế, thì đương nhiên không nhịn được mà đánh anh một cái.

Còn cứu vớt thế giới nữa? Anh nghĩ mình là đội trưởng gì đó hả?

Nhưng mà có thể Khương Tân Tân không biết, cho đến bây giờ Chu Minh Phong cũng chưa từng nói dối cô, lúc này lời anh nói đều là thật. Anh thật sự đã đi cứu vớt thế giới, nhưng mà cứu vớt thế giới kia.

Ngay lúc Khương Tân Tân và Chu Diễn xuyên đến thời thiếu niên của anh, thì anh cũng đã xuyên đến thế giới lúc đầu của Khương Tân Tân.

Anh có hơi không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng qua anh tạm thời coi nó như một cuộc hành trình.

Vốn tưởng là cuộc hành trình tuyệt vời, mãi đến khi anh xuất hiện trong nhà vệ sinh, khi nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên chút cảm giác không được tự nhiên.

Đây là gương mặt rất ít tuổi. Có thể nhìn ra được là chưa đến ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi đen, đeo kính đen.

Anh rửa sạch tay, phát hiện hộp đựng khăn lau trống trơn, không còn cách nào đành phải ra khỏi nhà vệ sinh.

Còn chưa kịp để anh xoay người tìm điện thoại và chứng minh thì đã có người khóe mắt đỏ đỏ, dùng khăn tay lau nước mũi nói: "Cái tên chó Kỳ Uyên kia, không nên đưa Tân Tân đến Nam Cực gì đó, tôi hận không thể dùng một đao chém chết anh ta!"

Kỳ Uyên?

Tân Tân?

Chu Minh Phong đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện nơi này quá vắng vẻ, có người tới người đi, hoặc là ánh mắt trống rỗng hoặc là vẻ mặt chết lặng, trên tay đều đeo vải tang. Chẳng lẽ là nhà tang lễ à?

Anh đi theo người hùng hùng hổ hổ này đến phòng số 3.

Trước đại sảnh, nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cặp kính của anh nhòe đi.

Trong sảnh đến viếng đầy mùi khói, chờ mắt anh khôi phục lại lần nữa, thì anh nhìn thấy tấm ảnh chụp đang treo trên tường, trong ảnh chụp là Tân Tân của anh.

Cả đời này Chu Minh Phong khó có lúc nào trở nên thất lễ.

Lúc này, anh bình tĩnh nhìn tấm ảnh chụp kia, chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi, trong lòng như có ai đó xé mở toang ra.

Chân anh hệt như đeo chì, làm thế nào cũng không thể nhấc lên được.

Đây là nằm mơ.

Nhất định là nằm mơ.

Anh liều mạng tìm kiếm bằng chứng chứng minh là một giấc mơ, chật vật chạy khỏi phòng phúng viếng trốn đến nhà vệ sinh lần nữa, vẫn là khuôn mặt xa lạ kia chẳng qua bây giờ có hơi khác với lúc đầu, bởi vì khóe mắt anh đỏ bừng lên, vẻ mặt trông rất kỳ quái, như là rất bình tĩnh, cũng như là rất méo mó.

...

Chu Minh Phong vẫn là Chu Minh Phong như cũ.

Mặc dù lúc này đầu anh đã sắp nổ tung rồi, mặc dù anh rất muốn thoát khỏi thế giới hoang đường này, nhưng anh vẫn nhanh chóng biết chuyện anh muốn biết.

Anh biết, Tân Tân không ảnh chụp kia không phải Tân Tân của anh.

Anh biết, cô đang đợi anh thức dậy, chờ anh về nhà.

Người chết đi kia cũng gọi là Khương Tân Tân.

Thân phận của anh bây giờ là bạn học đại học của cô. Mà anh là người yêu thầm cô, trong ví tiền có kịp ảnh chụp bị cắt ra của cô, hình như là lấy từ trong giấy chứng nhận tốt nghiệp...

Mà Khương Tân Tân này mở một cửa tiệm làm móng vô cùng náo nhiệt.

Cô vừa mới mua một căn nhà nhỏ cho mình, làm ở một công ty, cuộc sống vô cùng yên ổn.

Vài ngày trước, vì bạn trai cô muốn cho cô một bất ngờ, vì muốn cho cô một nghi thức cầu hôn hoàn mỹ, mà lừa cô đến Nam Cực, sau đó trên đường đi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, bạn trai của cô cũng bị thương nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm, mà cô tử vong trên đường.

Chu Minh Phong gần như sắp sụp đổ rồi, một bên anh vô cùng xác định đây không phải Tân Tân của anh, một mặt anh lại không kiềm chế được cảm giác nghi ngờ từ sâu trong lòng của mình.

Nếu như đây là một ác mộng, anh hy vọng mình nhanh chóng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, cô vẫn trong lòng anh.

Anh ngồi trong một góc mờ tối, chưa đợi được lúc tỉnh mộng đã nghênh đón sáng sớm, lúc này hoàn cảnh lại thay đổi, là một văn phòng tương đối cũ kỹ, anh ngồi trước bàn làm việc.

Văn phòng này ước chừng khoảng hai mươi mét vuông, có mấy cái bàn làm việc ngăn cách bằng vách ngăn.

Âm thanh máy fax vang lên, chuông điện thoại rung liên hồi...

Đây cũng chỉ là một ngày làm việc bình thường đến không thể bình thường hơn.

Đúng lúc này, có người mang một văn kiện đến, nói: "Quản lý, Tân Tân xin phép nghỉ có nói khi nào trở về không?"

Trong giọng nói người này còn mang theo chút giận dỗi: "Cái ông ở Bắc Phổ kia, khó chơi thật đấy, tôi tiếp lấy công việc trên tay Tân Tân liên lạc với ông ta, ông ta còn nói muốn nói với Tân Tân, Nhật Bản thật sự phiền chết được."

Vẻ mặt Chu Minh Phong cứng ngắc nhìn cô ta.

Người này mới than thở một câu: "Được rồi, được rồi, tôi nói cách khác, vẫn nên đừng hối Tân Tân, cũng không biết tín hiệu bên Nam Cực kia thế nào rồi..."

Nam Cực?

Ngón tay Chu Minh Phong giật giật.

Có thể văn phòng này ở chung với nhau rất hòa thuận, người này quay đầu lại hỏi đồng nghiệp nam trước máy fax: "Bên phía Nam Cực có phải là không thể nghe điện thoại bên này không?"

"Sao thế được." Đồng nghiệp nam cười to: "Tân Tân chắc chắn đang bận nên không nghe điện thoại đấy, yên tâm đi, cậu đến nói với Bắc Phổ, Tân Tân không khỏe, nếu anh ta không muốn làm với cậu, thì cũng chỉ đành đến bệnh viện tìm cậu ấy, nhất định sẽ có người phối hợp với cậu."

"Thật à?"

Đồng nghiệp nữ uống cà phê, nói: "Thật đấy, năm trước Bắc Phổ đi công tác đến công ty, đối với Tân Tân là nhất kiến chung tình đó, nghe nói còn vì Tân Tân học tiếng Trung. Tân Tân có bạn trai, anh ta cũng chẳng ngại."

...

Chu Minh Phong hệt như người đứng ngoài cuộc.

Anh đi đến trước bàn làm việc của Khương Tân Tân, trước sự ngạc nhiên của những đồng nghiệp khác, cầm lấy tấm nỉ lên mà cô tình cờ đặt bên cạnh lên.

Anh vô cùng tin đây chỉ là một giấc mơ.

Có thể có ý nghĩa gì đây?

Mãi đến khi tin Khương Tân Tân chết truyền vào trong nhóm Wechat của công ty, Chu Minh Phong nắm chặt điện thoại, tâm trạng rất không ổn, giống như rất khổ sở, khó có khi tâm trạng anh thể hiện rõ ra bên ngoài, đập vỡ điện thoại.

Lần thứ ba...

Chờ khi Chu Minh Phong tỉnh lại, anh đã biến thành người khác.

Vẫn như cũ không bao lâu đã nhận được tin Khương Tân Tân chết.

Cứ như đang tiến vào một vòng lặp tuần hoàn, như thế lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Chu Minh Phong cũng biết chuyện anh phải làm là gì.

Bất luận Tân Tân này có phải Tân Tân của anh hay không.

Anh đều phải cứu cô, để cô sống cho thật tốt.

Cuối cùng, sau khi trải qua mấy lần, anh cuối cùng cũng chạy đến trước khi họ lên máy bay. Lúc này thân phận của anh có chút... Ừm, kỳ quái.

Anh là bạn trai cũ của Khương Tân Tân chính xác mà nói, là bạn trai trước trước.

Cô và người này đã chia tay gần hai năm, vẫn đang trong lúc nhớ mãi không quên, mỗi ngày đều chú ý đến Weibo của cô, Weibo của anh thường xuyên theo dõi chính là cô.

Không chỉ thế, còn luông đến dưới lầu nhà cô hoặc gần đấy tình cờ gặp mặt.

Ngay cả biển số xe cũng là ngày sinh nhật của cô.

Trong sân bay giống như mò kim đáy biển, cuối cùng cũng đến trước mặt hai người kia, hình như Khương Tân Tân cũng không cảm thấy đến Nam Cực có bao nhiêu vui vẻ, trên mặt còn có chút bất mãn, mà bạn trai đi bên cạnh cô, chính là vị Kỳ Uyên kia chính là đang kiên nhẫn dỗ dành.

Thấy cảnh này chính là cảm giác gì?

Rất không tốt.

Chu Minh Phong rõ ràng lấy việc công làm việc tư, trực tiếp đánh người tên Kỳ Uyên này, nắm tay vừa nhanh vừa chuẩn.

Anh không phải người không văn minh, anh cũng là đàn ông, chỉ là anh cân nhắc một chút, vì để ngăn cản kế hoạch đi đến Nam Cực của cô, nên suy nghĩ không khống chế được có chút lệch lạc, có hơi cố ý, có thể anh lại nghe được tin cô chết đi. Cho nên, anh dừng cách bảo thủ nhất, muốn đánh Kỳ Uyên, tốt nhất là đụng đến bảo vệ sân bay... May mà, may mà bây giờ anh không phải Chu Minh Phong, làm việc này hình như không phải không được.

"Quý Tấn, anh làm cái gì thế?"

Khương Tân Tân chẳng giúp ai cả, chờ nhân viên an ninh chạy đến tách họ ra, ánh mắt cô quái lạ nhìn anh: "Anh đang phát điên cái gì thế?"

Thật ra từ lúc cô mở miệng, Chu Minh Phong đã biết, anh đoán đúng.

Cô là Tân Tân của anh.

Chu Minh Phong: "..."

Cuối cùng chuyện cũng phát triển như kế hoạch của Chu Minh Phong, đương nhiên Kỳ Uyên biết Quý Tấn, hơn nữa hai người chắc là rất ghét thấy nhau.

Sau khi cảnh sát đến đây, Kỳ Uyên cũng không muốn giải quyết riêng, cứ như thế, bọn họ bõ lỡ chuyến bay.

Mà Chu Minh Phong, cũng lần đầu tiên vào đồn công an.

Vô cùng thảm hại, nhưng mà Kỳ Uyên so với anh còn thảm hơn nhiều. Khóe miệng Kỳ Uyên chảy máu, xung quanh khóe mắt đều bầm đen.

Cho dù có nói thế nào thì anh cũng đã thành công ngăn cản cô đến Nam Cực. Mà nhận thức này khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà trong mắt người khác, Quý Tấn rất hèn hạ nhỉ!!

Giống hệt chó điên đánh bạn trai của bạn gái cũ còn chưa tính, mà ở trước mặt cảnh sát còn dám lộ ra nụ cười khiêu khích thế này!

Kỳ Uyên cũng nổi giận: "Mẹ nó tôi..."

Thật sự là một trò cười, Khương Tân Tân cũng chẳng có tâm trạng đi Nam Cực nữa. Mà vốn dĩ cô cũng không muốn đi. Khi cô muốn đi, thì ánh mắt của cô lại lần nữa dừng trên người anh, nói: "Quý Tấn, anh thật kỳ quái."

Chu Minh Phong nhìn cô, nói một câu, ánh mắt nặng nề khiến cô nhìn không hiểu: "Đừng đi Nam Cực."

Khương Tân Tân bất đắc dĩ nhéo mũi: "Không đi nữa."

Còn đi cái gì nữa!

Xui ghê.

*

Mấy ngày sau, Chu Minh Phong phát hiện mình không phải là Quý Tấn nữa, nhưng anh biết mình đã thay đổi kết cục phải chết của Khương Tân Tân.

Chỉ là còn chưa kịp tìm hiểu mối quan hệ này, thì anh lại gặp cô lần nữa.

Nhưng lúc này, anh phát hiện ra, cô không phải Tân Tân của anh.

Mặc dù vẫn là khuôn mặt này, dáng vẻ này, nhưng cô không còn là cô của lúc đầu nữa.

Bây giờ Khương Tân Tân quả thật không phải là cô lúc đầu, mà cô đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết vườn trường ngọt ngào rồi. Mà Khương Tân Tân này...

Chu Minh Phong có chút đăm chiêu nhìn cô.

Cô khiến cho anh nhớ đến một người.

"Cô không phải cô ấy." Chu Minh Phong chắc chắn nói.

Khương Tân Tân nâng mắt nhìn, trong mắt hoàn toàn là biểu cảm khác lạ. Nếu Khương Tân Tân trước đó là một bông hồng sống động, thì cô của bây giờ, là bông thủy tiên dịu dàng. Một tĩnh một động, đối với những người gần gũi cô sẽ rất dễ dàng nhận ra.

Khương Tân Tân của bây giờ chính là nguyên chủ trong thế giới kia.

Hai linh hồn của Tân Tân trao đổi với nhau, hai người đều còn sống.

"Ừm." Khương Tân Tân nhỏ giọng đáp.

Chu Minh Phong nhìn cô đột nhìn cười lên, cũng thật tốt, cuối cùng anh cũng không có phụ lòng với sự nhờ cậy của mẹ Khương, mong muốn duy nhất của mẹ Khương chính là để con gái duy nhất có thể bình an, vui vẻ.

Có hai thế giới, có hai Tân Tân, có thể xem hai người trở thành hai người khác nhau, cũng có thể là một người, bởi vì các cô ấy vốn dĩ rất thân thiết với nhau. Nếu hai người không có trao đổi, thì người trước mặt này chỉ có một kết cục là chết.

Chu Minh Phong để lại một câu rời đi.

Cô càng hy vọng được làm chính mình.

Khương Tân Tân để lại cho nguyên chủ rất nhiều đồ, tuy rất ít, nhưng cũng có nhà để ở, căn nhà này rất ấm áp, bất luận là bên ngoài có bấp bênh thế nào thì cô cũng có thể ăn ngủ ở đây.

Có công việc, có cửa hàng làm móng, có ánh mặt trời, có không khí.

Có thể tự do tự tại hít thở cuộc sống...

Cũng có rất nhiều can đảm.

Can đảm còn sót lại trong thân thể này, đủ để cô ấy có thể nghênh đón một cuộc đời mới, cũng để cô ấy có dũng cảm tiến về phía trước.

Bạn tốt của tôi, cảm ơn cô.

*

Ngày nào đó.

Đột nhiên Khương Tân Tân phát hiện Chu Minh Phong không có nghiên cứu sách tâm lý nữa, cô kích động lại chờ mông, nhịn không được mà nghĩ: À hiểu rồi, có khi nào đã phát hiện bí mật của cô không?

Cái này có chút kích thích nha.

Mà không đợi cô hỏi anh, cô đã phát hiện một mảnh giấy mà anh tình cờ kẹp ở trong sách. Phía trên có nội dung rất kỳ quái, là ghi chép của anh, nhưng viết gì đó, ngay cả cô thường tự xưng là tri kỷ của anh cũng nhìn chẳng hiểu gì cả.

[Lục: 1

Giang: 2

Đinh: 3

Trần: 4

Quý: 5

Thịnh: 6

Kỳ: 7]

Cái này có ý gì nhỉ?

Nhìn có hơi quen quen, Khương Tân Tân suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra ---

A, cái này không phải họ của những bạn trai cũ của cô hả?

Mà làm sao anh biết được??

Bên cửa truyền đến giọng nói, Khương Tân Tân quay đầu lại nhìn là Chu Minh Phong vừa tắm rửa xong, bỗng nhiên cô có hơi chột dạ, vội vàng bỏ tờ giấy kia xuống.

Chu Minh Phong đi đến, nhỏ giọng nói: "Không có thêm người thứ 8 sao?"

Khương Tân Tân tỏ ý không hiểu: "Có ý gì thế."

"8 Chắc là Chu nhỉ, đúng không?" Chu Minh Phong nhìn cô, mỉm cười.

- --

Tác giả nói:

Tiểu Chu:?Xin hỏi cô Khương, cô muốn thu thập tất cả các họ của Trung Quốc sao??