Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 67




"Đúng rồi." Vẻ mặt của chị dâu Tiêu thể hiện sự ghét bỏ: "Lúc trước chị chỉ cảm thấy cậu ta không phải người đàng hoàng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Hiện tại chị thấy cậu ta đúng là loại cặn bã! Nếu không thích con gái nhà người ta thì nói rõ với cha mẹ đi, không thì nói rõ ràng với gia đình nhà gái."

"Nếu còn biết giữ thể diện thì cũng không để cho việc hôn nhân kéo dài như vậy. Nhưng mà hắn chưa nói gì cả, hai bên đều muốn. Nếu không phải do mẹ cậu ta dẫn theo cô gái kia đến xưởng tìm cậu ta thì mọi người còn chưa biết được gì đâu!"

Chị dâu Tiêu nói đến chuyện này thì không dừng miệng được, vừa mắng Trương Đại Lực không xứng làm người, lại quay sang thương cô gái kia.

"Chị thấy cô gái kia là một người thành thật, cũng không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào."

Phong Ánh Nguyệt đang ăn cơm nghe được thế thì nhíu mày, ngay buổi sáng hôm nay cô vẫn thấy Trương Đại Lực đi săn đón cô gái khác.

Hiển nhiên là chị dâu Tiêu cũng nghĩ đến điểm này: "Người khác không muốn chọc phá mặt nạ của cậu ta thì thôi đi, cậu ta vẫn còn ráng mà tấn công người ta. Chị nói thật với em chứ chủ nhiệm Lý rất ghét cậu ta. Chị thấy chắc tầm sang tháng sau là cậu ta sẽ phải cút khỏi phòng gia công của chúng ta."

Kết quả là chẳng cần phải đợi đến tháng sau, ngay vào buổi chiều, chủ nhiệm Lý tổ chức một cuộc họp nhỏ về vấn đề phân loại sản phẩm, cuối cùng còn nhắc đến Trương Đại Lực.

"Cậu được chuyển sang bên chỗ vật liệu trúc, giờ cậu thu dọn đồ dạc rồi đi qua bên kia đi."

Trương Đại Lực nghe thế thì luống cuống tay chân. Mọi người đều biết công việc ở vật liệu trúc vừa bẩn lại vừa thối! Đây là chỗ mà không ai trong nhà máy sản xuất giấy này muốn đến. Cậu ta vốn làm việc ở bên kia, vất vả lắm mới được chuyển qua đây thì giờ lại bị chuyển về lại?

"Chủ nhiệm Lý, là tôi làm gì không tốt à?"

Trương Đại Lực vội vàng chạy theo hỏi.

"Chỉ là chuyển vị trí bình thường thôi. Cậu yên tâm đi, tiền công ở bên đây đã xác định rồi thì sang bên kia cũng tính như thế."

Chủ nhiệm Lý lạnh nhạt trả lời.

"Tôi không có ý này." Trương Đại Lực vẫn muốn giải thích thêm nhưng mà chủ nhiệm Lý đã giơ tay gọi bên kia qua nhận người. Sau đó, ông ấy bước vào văn phòng rồi đóng cửa lại ngay trước mặt Trương Đại Lực.

Trương Đại Lực chỉ cảm thấy vô cùng khuất nhục, hai tay của cậu ta nắm chặt lại. Cuối cùng, cậu ta vẫn thu dọn đồ đạc của mình rồi đi theo mấy người của bên vật liệu trúc.

Thấy cậu ta đã đi rồi thì chị dâu Tiêu và các công nhân chính thức khác bắt đầu ồn ào lên. Phong Ánh Nguyệt cũng hiểu được vấn đề qua các lời nói nhỏ của bọn họ. Trương Đại Lực vừa đi, phòng gia công sẽ bớt một nhân viên chính thức. Nếu các phòng ban khác trong nhà máy không chuyển người mới lại đây thì chắc chắn sẽ tuyễn dụng một người mới.

Đây là một cơ hội của mọi người, đương nhiên là cơ hội này không phải là cho những công nhân chính thức hiện tại mà là cho người nhà của bọn họ.

Chị dâu Tiêu đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y của Phong Ánh Nguyệt rồi nói nhỏ: "Nếu tuyển thêm một người thì em cũng có cơ hội! Em hỏi thăm chỗ đồng chí Tiểu Đường xem thử."

Phong Ánh Nguyệt cười cười, cô cũng không gật đầu ngay mà tiếp tục làm công việc của mình. Chị dâu Tiêu cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào cô, cô ấy còn đang suy nghĩ về em trai của nhà mẹ đẻ. Em trai cô ấy đã tốt nghiệp tiểu học, lần này chỉ cần có thể vào được cũng là tốt rồi.

Lúc Phong Ánh Nguyệt tan làm thì đã thấy Đường Văn Sinh đứng chờ cô ở bên cạnh cửa nhà máy sản xuất giấy. Cô chỉ nhìn qua một cái là thấy anh ngay. Không phải vì vóc dáng của anh cao mà vì trước mặt anh có một chiếc xe đạp mới hiệu Phượng Hoàng!

"Đây là?"

Phong Ánh Nguyệt kinh ngạc đi tới trước.

Đường Văn Sinh trèo lên xe rồi quay đầu bảo nàng ngồi lên: "Em cứ lên xe trước đi."

"Ở nhà có chuyện gì không anh?"

Sau khi ngồi xuống, hai tay của Phong Ánh Nguyệt vòng qua eo của anh một cách quen thuộc.

"Ừ. Lúc anh đi học ở thành phố có quen một người bạn ở đó. Anh nhờ cậu ấy kiếm cho mình một ít phiếu. Hôm qua cậu ấy gửi phiếu tới cho anh nên chiều nay anh về thăm nhà xong thì ghé khu nhà lầu để mua."

"Sao tự nhiên anh lại nghĩ đến chuyện mua xe đạp vậy?"

Phong Ánh Nguyệt cảm nhận được gió thổi qua bên vành tai, cô hỏi tới cùng:

"Thì dùng nó sẽ tiện hơn nhiều. Mặc dù là về thăm ba mẹ hay dẫn em đi chơi thì đều thuận tiện hơn."

Giọng nói của Đường Văn Sinh truyền đến từ phía trước.

Hai tay của Phong Ánh Nguyệt đang ôm eo anh đột nhiên siết chặt hơn, Đường Văn Sinh đã cột rất nhiều vải lên trên ghế ngồi sau nên sẽ không bị cấn mông.