Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 57




Mẹ Triệu 1

Chị dâu Tiêu nói như vậy, Phong Ánh Nguyệt gật đầu đáp lại. Sau khi tiễn chị dâu Tiêu, Phong Ánh Nguyệt có chút vui mừng, dù sao nếu đó là sự thật, cô sẽ có một công việc khác để làm.

Niếp Niếp đi theo sau Phong Ánh Nguyệt như một cái đuôi nhỏ. Cô quét nhà, Niếp Niếp sẽ đi lấy cái ki hốt rác để cô đựng rác. Cô lau bàn, Niếp Niếp sẽ ngẩng đầu lên nhìn: "Thím, cháu có thể làm giúp một chút không?"

"Ngoan, thím lau xong sẽ dạy cháu đếm. Trước cháu đếm được bao nhiêu rồi?"

Phong Ánh Nguyệt cười hỏi.

Niếp Niếp suy nghĩ một chút, duỗi ra hai cái tay nhỏ bé: "Mười lăm."

"Vậy Niếp Niếp đếm lại từ đầu cho thím nghe nhé, được không?"

"Dạ."

Niếp Niếp đếm to "một, hai, ba".

Nghe tiếng con gái đếm số ở nhà bên cạnh, chị dâu Triệu mở cửa đi tới chỗ Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt vẫy tay ra hiệu cho cô ấy vào ngồi. Chị dâu Triệu mỉm cười, không quấy rầy đứa trẻ, kéo một chiếc ghế đẩu gần đó và ngồi xuống.

Sau khi Niếp Niếp đếm xong, Phong Ánh Nguyệt cũng thu dọn đồ đạc xong. Cô rửa tay, bế Niếp Niếp đến bàn ăn ngồi xuống, lấy tập sách cô hay dùng ra, đưa cho Niếp Niếp một cây bút chì, dạy con bé tiếp tục đọc số.

Khoảng một giờ sau, Phong Ánh Nguyệt thấy Niếp Niếp có chút không yên lòng rồi, vì vậy bèn đóng cuốn sách nhỏ lại: "Vậy thì lần sau chúng ta học, đi chơi đi."

Niếp Niếp nở một nụ cười thật tươi, và không đợi chị dâu Triệu quở trách con bé vài câu, con bé đã nhanh chân chạy đi tìm Yến Tử rồi.

"Nó hiếu động, chẳng ngồi yên được!"

Chị dâu Triệu chỉ cảm thấy trẻ con không hiểu được sự khổ tâm của người lớn. Cô ấy có thể thấy Phong Ánh Nguyệt thực sự muốn dạy học cho trẻ con. Hơn nữa cô ấy ngồi bên lâu như vậy cũng nghe mà chăm chú, sao đứa bé lại không nghe lọt chứ?

"Sắp một tiếng rồi." Phong Ánh Nguyệt uống một chút nước, mỉm cười ngồi bên cạnh chị dâu Triệu: "Nó vẫn còn là một đứa trẻ mà, muốn đưa tới trường học cũng còn vài năm nữa."

Ở thị trấn nhỏ của huyện thời buổi này không có nhà trẻ, trường mầm non hay gì cả, toàn là chờ đến tuổi, đủ điều kiện rồi thì mới đưa đến trường tiểu học của huyện.

“Ừ...” Chị dâu Triệu lại ngượng ngùng nói nhỏ: “Hôm trước cha Niếp Niếp còn nói muốn một đứa nữa. Em nói xem bây giờ Niếp Niếp lớn rồi, sinh thêm một đứa nữa cũng tốt. Nhưng chị chỉ sợ sinh đứa thứ hai thì lại không trông được cả hai đứa, đến lúc đó nếu ở quê lại mang Niếp Niếp đi thì công sức của chị chẳng phải là uổng công sao?"

Khó khăn lắm mới đưa Niếp Niếp từ dưới quê lên được, nếu chỉ vì có đứa thứ hai mà lại bị mang về thì còn ra gì nữa?

Không chờ Phong Ánh Nguyệt nói chuyện, chị dâu Triệu lại nói: "Cho nên chị nói với cha Niếp Niếp đừng vội. Chờ Niếp Niếp đi học rồi, sáng sớm anh ấy đưa con đi học, trưa và chiều thì chị đi đón, khi đó lại sinh thêm."

Phong Ánh Nguyệt phát hiện chị dâu Triệu hoàn toàn không cần cô nói gì, chỉ cần yên lặng lắng nghe thôi.

Vì vậy, nói từ chuyện sinh đứa thứ hai đến chuyện hôm nay thím Lý không gặp mặt ai.

"Mất mặt lớn như vậy, chị thấy nếu không phải là về quê thì cũng là qua chỗ cô của bà ta mà trốn thôi."

Đối việc thím Lý mất mặt, chị dâu Triệu nhìn mà có chút hả hê, loại người này cần bị xử lý.

"Không phải quê bọn họ không có ai sao?"

“Không còn ai, nhưng nhà cũ vẫn còn, có thể cho người ở.” Chị dâu Triệu đang nói thì nghe thấy tiếng con nít chạy lon ton, sau đó Yến Tử và Niếp Niếp vội vã chạy vào.

Niếp Niếp lập tức trốn sau lưng chị dâu Triệu, Yến Tử lo lắng nói: "Mẹ cháu bảo cháu nói với thím Triệu là bà nội Niếp Niếp tới."

Chị dâu Triệu biến sắc, bế Niếp Niếp đứng dậy: "Em dâu, chị về trước đây."

Nói xong thì đi vào cửa bên cạnh, đóng sập cửa không bao lâu, mẹ Triệu đã tới.

Bà ta mang một cái gùi đựng củi ngắn, chị dâu Trương và những người khác cũng đang ở trong hành lang, lén lút quan sát phía này.

Phong Ánh Nguyệt lấy sách ra xem.

Mẹ Triệu thấy cửa không khóa thì biết có người ở trong. Bà ta đập cửa nói: "Niếp Niếp à, mở cửa cho bà nội, bà nội mang củi tới cho nhà cháu."

Chị dâu Triệu ra hiệu cho Niếp Niếp im lặng, nhìn chằm chằm vào cửa không nói lời nào.