Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 460




Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 15

Sau khi ăn cơm xong, ba người Nguyên Đản cùng ra ngoài chơi, bốn người Phong Ánh Nguyệt đi đến quán trà bọn Đường Văn Cường mở chơi mạt chược.

Một khoản tiền chơi mạt chược.

Bốn người đánh với khí thế ngất trời.

Ngăn kéo để đầy tiền bên trong.

Đường Văn Cường đi vào hai lần, không phải mang nước vào cho họ thì cũng là tới xem họ đánh mạt chược.

Phong Ánh Nguyệt thích ù sớm nhất, có thể ù là chạy nên thua ít nhất, mẹ Tần thích để cùng một màu, phần lớn đều chưa gom đủ một màu ba nhà đã ù rồi, nên thua nhiều nhất.

Bọn Nguyên Đản đi ra ngoài tụ tập với đám bạn trước kia, ăn thịt nướng, hát hò.

Mười một giờ giải tán.

Lúc họ tới quán trà, mấy người Phong Ánh Nguyệt đã ra khỏi sảnh mạt chược, đang ngồi uống trà.

Ngồi thêm một lát, mọi người cùng về nhà.

Mẹ Đường vẫn ở lại nhà họ, mở cửa nhà thấy tối om, Nguyên Đản sờ thấy đèn, vừa bật, cửa bên cạnh chợt mở.

La Đại Cường mặc áo ngắn tay, cười híp mắt chào hỏi.

“Không lạnh à?”

Phong Ánh Nguyệt nhìn quần áo của cậu ta rồi hỏi.

“Không lạnh, sức khỏe cháu tốt lắm.” La Đại Cường vỗ ngực: “Một mình cháu ở nhà, có thể cho Nguyên Đản đến chơi với cháu không ạ?”

“Con cũng muốn ở bên anh trai.”

Thiết Đản bắt lấy cánh tay Nguyên Đản ngay, nhìn Nguyên Đản với ánh mắt trông chờ nói.

Nguyên Đản trấn an sờ đầu nó: “Được, ở với em.”

Sau khi hai người Phong Ánh Nguyệt đồng ý, Thiết Đản ôm đồ ngủ của mình, cầm cả gối nhỏ đi theo Nguyên Đản đến nhà họ La.

“Anh tắm cho em hay em tự tắm nào?”

La Đại Cường hỏi Thiết Đản.

“Em tự tắm được.”

Thiết Đản vào phòng tắm, Nguyên Đản ở cửa hỏi vài câu, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới vào phòng khách ngồi xuống.

Trước sô-pha có đặt lò sưởi điện, cũng rất ấm áp.

Lúc này La Đại Cường run lẩy bẩy mặc áo bông vào: “Đã hơn lúc giả vờ trước.”

“Trước mặt bọn em còn giả vờ cái gì?”

Nguyên Đản không hiểu.

La Đại Cường đẩy đĩa hoa quả về trước, nghe vậy cau mày: “Còn không phải bởi vì sức khỏe cha em quá tốt sao, khoảng thời gian trước chú ấy còn bơi vào mùa đông đấy em biết không? Tuổi lớn thế rồi mà còn giỏi hơn cả mấy người trẻ như chúng ta nữa.”

“Gì mà lớn tuổi chứ?”

Nguyên Đản bất mãn: “Cha em còn trẻ lắm.”

“Đúng đúng đúng, so với cha anh thì cha em trẻ thật.” La Đại Cường vội dơ tay đầu hàng: “Uống chút rượu không?”

“Bây giờ không uống nữa.” Nguyên Đản lắc đầu.

“Sao, sợ bị mắng à?”

“Lát nữa ngủ với Thiết Đản, uống rượu thì trên người có mùi, nó không thích.”

La Đại Cường liếc mắt: “Nếu em đặt sự kiên nhẫn và tỉ mỉ với em trai lên con gái thì em đã có người yêu từ lâu rồi.”

Lần này tới lượt Nguyên Đản liếc mắt.

Mười mấy phút sau, Thiết Đản đội khăn lông khô trên đầu, mặc áo ngủ đi ra.

Áo ngủ là mẹ Đường chọn cho nó, trái phải in hai chữ khỏe mạnh.

La Đại Cường bật cười, chỉ vào áo ngủ của Thiết Đản: “Cũng đẹp đấy.”

Thiết Đản kiêu ngạo ưỡn ngực: “Bà nội chọn cho em đó.”

La Đại Cường cười sâu hơn: “Đẹp thật đấy.”

Bà nội cậu ta đã qua đời từ năm ngoái, thậm chí cậu ta còn không thể gặp mặt bà lần cuối.

Nguyên Đản giúp Thiết Đản lau khô tóc cũng không yên tâm, để nó nằm gối đầu lên đầu gối mình, để lửa hong khô cho nó.

Thấy La Đại Cường nhìn về bức ảnh gia đình bên tủ TV liền nhẹ giọng hỏi: “Năm nay định đi lúc nào?”

“Sáng sớm ngày kia.”

La Đại Cường hồi thần: “Anh có thể về ăn tết đã là ổn lắm rồi, không định ở lâu thêm.”

Kết quả khi cậu ta về, vợ chồng anh La đã đi du lịch với cả nhà con trai lớn, không hề ở nhà đón năm mới.

Cậu ta ở nhà một mình mấy ngày.

Mãi mới đợi được hàng xóm về nên là đi ra ngoài kéo người vào.

“Ngày mai đến nhà em ăn cơm, em xuống bếp, đến lúc đó gọi cả Lưu Hải đến.”

Nguyên Đản nói.

Nghe vậy, La Đại Cường chợt thấy cõi lòng ấm áp.

“Được.”

Buổi tối ba người chen chúc trong một cái chăn, Thiết Đản ngủ ở giữa, nóng muốn chết, nửa đêm không biết đã đạp chăn mấy lần.

Nguyên Đản và La Đại Cường cũng không biết đã đắp chăn cho nó bao nhiêu lần, lúc thức dậy buổi sáng, chỉ có mình Thiết Đản có tinh thần rất tốt.

Đường Văn Sinh làm bữa sáng xong qua gõ cửa, Nguyên Đản và La Đại Cường ngáp một cái đi ra.

“Tối qua nói chuyện đến rất khuya sao?”

Đường Văn Sinh có hơi nghi hoặc hỏi.

“Hỏi con trai út của chú đi.”

La Đại Cường yếu ớt trả lời.

Hai tay Thiết Đản đút túi, nhìn mái nhà không nói lời nào.

Đường Văn Sinh cười: “Đã bảo con đừng chen qua rồi mà.”

“Con đâu có chen giữa hai người họ đâu.” Thiết Đản bĩu môi.

“Mẹ đâu ạ?”

Nguyên Đản không thấy Phong Ánh Nguyệt liền hỏi.

“Còn đang ngủ, mấy đứa ăn trước đi.”

Đường Văn Sinh bảo họ ăn trước, còn mình thì bưng cháo vào phòng.

“Này, tình cảm của cha mẹ em tốt thật đó.” La Đại Cường nhẹ giọng nói.

“Đương nhiên rồi.” Thiết Đản càng kiêu ngạo.