Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 447




Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 2

Tần Lưu Hải và Vĩnh Bình một trái một phải đứng bên cạnh Nguyên Đản, nghe lén tiếng nói chuyện ở đầu bên kia điện thoại.

"Không quậy là được rồi, nếu như tìm cháu thì cứ nói với thằng bé rằng cháu sẽ về nhanh thôi, còn mang ô tô nhỏ về cho nó nữa."

Nguyên Đản còn nói thêm với mẹ Đường mấy câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Vĩnh Bình đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói vô cùng dễ nghe, vóc dáng cao gầy, đường nét khuôn mặt rất tuấn tú, sáu tháng cuối năm là lên lớp mười hai.

Cậu ấy thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyên Đản thì cười nói: "Anh thấy thế này, ngày mai chúng ta ra ngoài mua mấy món đồ chơi rồi gửi chuyển phát nhanh về cho Thiết Đản trước, thằng bé thấy đồ chơi thì chắc tâm trạng sẽ khá hơn nhiều thôi."

"Có lý."

Tần Lưu Hải gật đầu.

Hai mắt Nguyên Đản cũng sáng ngời.

Vì thế, vài ngày sau, Thiết Đản cứ cách một lúc lại ồn ào đòi anh trai, nhận được đồ chơi nhỏ mà ba người anh trai gửi về cho.

Thiết Đản hưng phấn và vui sướng, lúc mẹ Đường dẫn nó xuống lầu chơi với mấy bạn nhỏ, nó khoe khoang: "Nhà tớ có nhiều đồ chơi lắm đó! Toàn bộ là do mấy anh trai của tớ mua từ trên tỉnh cho tớ đấy, trong huyện không có đâu!"

"Cậu khoác lác!"

"Đúng vậy, nhà tớ cũng nhiều đồ chơi, còn có ô tô to nữa!"

Hai cậu bé bụ bẫm kháu khỉnh nói.

Thiết Đản không chấp nhận là mình khoác lác, nó rất tức giận, muốn dẫn đám bạn về nhà chơi đồ chơi của mình, vậy nên mẹ Đường đã dẫn bọn chúng về nhà.

"Ở chỗ này!"

Thiết Đản lấy hết đồ chơi ra.

"Ồ!"

"Ồ!"

Mấy món đồ chơi nhỏ chưa từng xuất hiện trong huyện khiến hai đứa bé há to miệng.

"Cậu không khoác lác."

"Mặc dù kém hơn ô tô to của tớ, nhưng tớ bằng lòng dùng ô tô to để đổi với cậu."

Thiết Đản cảm thấy thỏa mãn, vừa chia sẻ đồ chơi của mình với đám bạn, vừa hào phóng tỏ vẻ: "Tớ có thể ăn nhiều thịt vào bụng nên sẽ không so đo với các cậu, cùng chơi thôi."

"Chúng ta đi xếp thành xe lửa đi!"

"Tớ làm đầu xe!"

"Vậy tớ làm đuôi xe!"

Vốn đang ngủ bù trong phòng, Phong Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng ầm ĩ của bọn nhỏ ở ngoài phòng khách nên bước ra khỏi phòng.

Cái gì mà có thể ăn nhiều thịt vào bụng? Học cha mình nói chuyện mà cũng không học tới nơi tới chốn, rõ ràng là: "Trong bụng tể tướng có thể dựng thuyền*".

(*) Trong bụng tể tướng có thể dựng thuyền: Chỉ những người hào phóng, rộng lượng.

Nhưng cô cũng không đi tới làm phiền mấy đứa nhỏ, mà im lặng đứng ở sau nhìn một hồi lâu, sau đó mới xoay người rời đi.

"Chị Quải Quải của cháu không ở nhà, con bé tới nhà cậu họ để chơi rồi."

Lưu Phân cười tủm tỉm, nói với Nguyên Đản.

Nguyên Đản chớp mắt nhìn, đáp lời, quay đầu đối diện với vẻ mặt thất vọng của Tần Lưu Hải, xòe tay ra.

Ai mà ngờ được chuyện này chứ.

"Vậy thì tập trung chơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Vĩnh Bình nói.

Tần Lưu Hải gật đầu, lúc vừa tới bên này, cậu Lưu nói vợ chồng Lưu Phân dẫn mấy đứa con ra ngoài chơi rồi, phải mấy ngày nữa mới về, đợi vài ngày, cuối cùng vợ chồng Lưu Phân chỉ dẫn theo đứa con thứ hai về mà không thấy Quải Quải đâu.

Hóa ra là tới bên chỗ của Liêu Thiên Cường.

Tất nhiên là Tần Lưu Hải thấy thất vọng.

Nguyên Đản và Vĩnh Bình kéo cậu ấy tới công viên giải trí để chơi, ban đầu Tần Lưu Hải vẫn không hăng hái lắm, nhưng về sau chơi còn hăng hơn cả bọn họ.

Ngày hôm sau, ba người cùng tới nhà ma, lúc đi ra tóc tai bọn họ rối bời, Nguyên Đản giơ tay mình lên, nhìn vết bầm tím trên mu bàn tay do bị người khác véo, hỏi với vẻ khó hiểu: "Là ai véo tớ?"

"Không phải tớ."

"Cũng không phải tớ."

Nguyên Đản nhìn chằm chằm mu bàn tay của mình: "Bảo sao tớ thấy tay đau."

"Đi đi đi, qua bên kia xem thử nào."

Vĩnh Bình chỉnh lại tóc rồi kéo bọn họ sang bên kia chơi.

Nửa tháng sau, cha Tần xong xuôi hết chuyện bên này, mang theo rất nhiều đồ tới nhà họ Lâm để đón bọn nhỏ, đương nhiên cũng không quên tặng quà cho nhà họ Lưu.

Dù sao mặc dù bọn nhỏ ở tại nhà họ Lâm, nhưng cậu Lưu bọn họ cũng thường xuyên kêu hai đứa nhỏ sang ăn cơm.

Cậu Lưu đã về hưu, bây giờ ở nhà nấu cơm cho con gái con rể và đám cháu trai cháu gái.

Lúc cha Tần đến, cậu Lưu vừa mới kho ruột già, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải ăn ngon lành, thấy cha Tần tới thì cậu Lưu nhiệt tình tiếp đón, mặc kệ cha Tần đã ăn cơm rồi vẫn đưa cho ông ấy thêm một bộ bát đũa.