Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 402




Lượt xem: 224

Bão táp ở bệnh viện 4

Phong Ánh Nguyệt cười cười, cô không giải thích là mình không phải là lạnh nhạt mà là cảm thấy... thật mới lạ.

"Trông xấu xí."

Đường Văn Sinh hùa theo cô.

Anh liền bị chị dâu hai Đường liếc xéo.

Sau khi Phong Ánh Nguyệt ăn trứng đường và mấy cái bánh táo xong, cô nằm nghiêng sang một bên, kéo chăn lên cho con bú.

Người phụ nữ mang thai ở giường bên cạnh cũng đang chờ tới giờ sinh, bây giờ tử cung của cô ấy chưa mở ra hết cho nên vẫn chưa được đẩy vào phòng sinh.

Cô ấy vừa chịu đựng các cơn co thắt tử cung vừa hâm mộ nhìn đám người Phong Ánh Nguyệt ở phía bên kia: "Em gái này mới vào phòng sinh có một chút đã xong rồi, con ở đây chịu đau từ sáng tới giờ vẫn chưa có động tĩnh, sẽ bị giày vò đến c.h.ế.t mất thôi."

Thím ngồi bên cạnh là mẹ ruột của cô ấy thấy vậy cũng vô cùng đau lòng: "Theo lẽ thường, mang thai đứa đầu sẽ phải chịu khổ như vậy nhưng đây đã là đứa thứ hai rồi mà, sao còn..."

Chị dâu hai Đường có chút kinh ngạc: "Đứa thứ hai rồi?"

"Đúng vậy." Người phụ nữ họ Quách kia lúc này đã đau đến c.h.ế.t đi sống lại, cô ấy không chịu nổi đành phải kéo tay mẹ mình: "Mẹ mau đi gọi bác sĩ đi, con cảm thấy mình sắp sinh rồi."

Mẹ Quách nghe xong liền nhờ chị dâu hai Đường ở lại chăm sóc giúp mình, sau đó chạy đi tìm bác sĩ.

Phong Ánh Nguyệt nghe thấy động tĩnh bên kia, cô cho con b.ú xong liền nói với Đường Văn Sinh: "Anh quay lại làm việc đi, em sẽ không có việc gì đâu."

"Đúng vậy chú ba, em cứ yên tâm, ở đây đã có chị lo."

Đường Văn Sinh có chút không nỡ, nhưng anh cũng biết mình có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, vì vậy, anh hôn một cái vào bàn tay bé nhỏ của con, sau đó hôn lên má Phong Ánh Nguyệt, lúc này mới luyến tiếc rời đi.

"Chậc chậc."

Chị dâu hai Đường ở một bên nở một nụ cười đầy ý tứ sâu xa, Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt, cô thoáng nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ kia trắng bệch liền vội vàng kêu chị dâu hai: "Chị mau lại xem cô ấy đi!"

"Chuyện này là sao đây?"

Chị dâu hai Đường vừa lại gần đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh, kéo chăn nhìn thử liền phát hiện nước ối có lẫn m.á.u ở trong đó, cô ấy cấp tốc gọi y tá tới.

Lúc này mẹ Quách cũng đã dẫn bác sĩ tới, người phụ nữ kia ngay lập tức được đẩy vào phòng sinh.

Đứa bé vốn đã ngủ say, nhưng vì những chuyện ồn ào ban nãy nên đã bị tỉnh giấc, nó bắt đầu gào thét.

"Thằng bé này la hét cả nửa ngày cũng không rơi một giọt nước mắt." Chị dâu hai Đường lại gần nhìn thử liền bất ngờ.

"Quả đúng là như vậy." Phong Ánh Nguyệt bây giờ mới phát hiện ra, cô mỉm cười chạm vào cái mũi nhỏ, thằng bé ngáp một cái, cái đầu nhỏ gật gật, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

"Em mau đi ngủ đi, việc sinh con rất tổn hại cho cơ thể, cứ nằm trên giường đi, không cần phải ngồi dậy đâu." Chị dâu hai Đường tỏ vẻ rất giàu kinh nghiệm, cô ấy ôm lấy đứa trẻ để cho Phong Ánh Nguyệt nằm xuống.

Phong Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn cô ấy: "Chị dâu hai, em cảm ơn chị."

Chị dâu hai Đường nghe lời cảm ơn đầy trịnh trọng như vậy liền đỏ mặt: "Ơn nghĩa gì, đều là người một nhà mà."

Đến khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại liền nghe mẹ Tần và bà nội Tần đang nói chuyện với mẹ Đường, chị dâu hai Đường trở về ký túc xá ăn cơm, mẹ Đường thấy cô đã dậy, liền đặt cái bàn nhỏ lên giường, mở hộp đựng thức ăn nhiều tầng bằng thép không gỉ, lấy cháo gà và đồ ăn đặt ở trước mặt cô.

"Con mau ăn đi."

Phong Ánh Nguyệt chào hỏi người nhà họ Tần sau đó bắt đầu ăn cơm, cô thật sự đang rất đói mặc dù hồi nãy đã ăn rồi.

Đám người mẹ Tần rời đi không được bao lâu, Đường Văn Sinh vừa được tan làm liền tới đây, anh ăn cơm ở nhà ăn sau đó cầm một bình nước sôi tới.

"Tối nay con sẽ chăm sóc mẹ con A Nguyệt, mẹ và chị dâu hai đến ký túc xá nghỉ ngơi đi."

"Ừ." Mẹ Đường gật đầu, bà nhìn giường bệnh bên cạnh: "Cô gái ở giường này đến giờ vẫn chưa ra."

"Cái gì?"

Phong Ánh Nguyệt đang ăn cháo gà lập tức kinh ngạc, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ trời đã tối, cô cầm lấy tay của Đường Văn Sinh lên nhìn, liền biết đã hơn chín giờ tối.

Hiện tại đồng hồ đeo tay cũng khá phổ biến nên Đường Văn Sinh và mẹ Đường đều có một cái.

Mẹ Đường cũng cúi xuống nhìn đồng hồ: "Lúc mẹ đến là mới có sáu giờ hơn, mẹ sợ thức ăn bị nguội nên tầm tám giờ mấy mẹ có mang đến nhà ăn hâm nóng lại lần nữa."

Phong Ánh Nguyệt nhớ mình ngủ hồi bốn giờ kém.

"Chắc thằng bé đói bụng lắm nhỉ?"

Phong Ánh Nguyệt nghĩ mình ngủ lâu như vậy, thằng bé không phải sẽ bị đói đến ngất luôn đấy chứ? Đến khi cô định cho con b.ú sữa liền phát hiện ra thằng bé đang ngủ say sưa.