Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 400




Bão táp ở bệnh viện 2

"Tiếp đi tiếp đi." Phong Ánh Nguyệt an ủi A Tráng để thằng bé nói tiếp.

"Sau đó người nhà của bà cụ đi làm đồng về, ông nội cháu lẫn ông hai, ông ba và những người khác mắng chú kia đến tối sầm mặt mày, sau đó chú ấy liên tục xin lỗi tụi cháu, liên tục cam đoan sẽ không có lần sau, chú ấy còn mời bọn cháu ăn trưa nữa."

"Hừm, đồ ăn không quá tệ nhưng tụi cháu ăn rất lâu, ông nội vẫn chưa rời bàn thì bọn cháu cũng không dám tự ý hành động, sau đó đội trưởng của đội họ đến nói chuyện với ông nội của cháu và cả ông hai một hồi, bọn cháu mới rời đi."

A Tráng nói xong, bắt đầu tập trung ăn cơm.

Kết quả cậu vừa mới cúi đầu xuống lại nghe bọn họ cười tiếp.

"Có gì mắc cười lắm sao? Cháu không có nói giỡn đâu!"

Thấy Yêu Muội đang không biết chuyện gì và Tiểu Lỗi Tử cũng cười theo, A Tráng không ăn cơm nữa, trừng mắt tủi thân nói.

"Anh A Tráng, dùng sát khí như vậy là sai rồi."

Nguyên Đản cười ra nước mắt.

"Đúng vậy."

Tần Lưu Hải cười đau bụng.

Dù chị dâu họ không đọc sách mấy ngày nay cũng phải bật cười.

Phong Ánh Nguyệt lau nước mắt, uống một ngụm canh mướp, mà hai bàn bên cạnh cũng đang cười ha ha nói về chuyện cười của nhà họ Phong.

"Không dám hó hé gì hết! Kêu nấu cơm liền đi nấu cơm, họ ăn không ngon nhưng chúng ta thì được ăn no căng bụng!"

"Ăn xong, chúng ta cũng không rời bàn, cứ ngồi ở đó mắng chửi, họ cũng không dám đuổi chúng ta đi nên chỉ đành phải cam chịu ngồi nghe chúng ta mắng mấy tiếng đồng hồ."

"Nhìn mấy người đó sợ hãi như vậy, sau này sẽ không dám động đến đội sản xuất của chúng ta nữa!"

"Trong đội sản xuất của bọn họ cũng chỉ tên đội trưởng kia coi như còn biết điều, những người khác thì chậc chậc..."

Trong sân nhất thời rôm rả tiếng bàn luận.

Về phía nhà họ Phong, vất vả lắm mới tiễn được đám ôn thần này đi, mẹ Phong lật đật nhìn vào chum đựng gạo trong nhà, thấy bên trong chỉ còn có một nửa, bà ta vô cùng tức giận, ngồi ở bên cạnh chum đựng gạo vừa khóc vừa mắng chửi.

Sắc mặt anh cả Phong tái mét, hôm nay thật sự là mất hết mặt mũi!

Mấy người con trai của anh ta cũng cảm thấy giống vậy.

"Mẹ đi tìm cô làm cái gì vậy? Không phải là đã cắt đứt quan hệ với cô rồi sao?"

Con trai trưởng dĩ nhiên vẫn còn nhớ chuyện năm xưa, khi ấy thái độ của mọi người trong nhà khi nghe tin Phong Ánh Nguyệt kết hôn, cậu nhớ rất rõ.

Chị dâu Phong vất vả lắm mới về được đây nghe vậy liền nói: "Con nghĩ mẹ và bà là vì ai mà phải làm như vậy? Không phải là vì để cho tụi con có thể làm quen với họ rồi sau này có được một công việc tốt hơn hay sao?"

"Mẹ à, mẹ đi thay quần đi, trời nóng thế này rất dễ bị bốc mùi đấy."

Đứa con trai thứ hai bịt lỗ mũi, chê bai.

Chị dâu Phong lập tức đỏ mặt, anh cả Phong chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng: "Cô đừng có kéo mẹ vô mấy vụ này nữa!"

"Em, em cũng là vì muốn tốt cho các con."

"Câm miệng!"

Anh cả Phong không muốn nhìn thấy cô ta nữa, anh ta xoay người đi lại chum đựng gạo, cảnh cáo mẹ Phong không được theo con dâu cả đến kiếm chuyện với người nhà họ Đường và Phong Ánh Nguyệt.

Anh ta không muốn phải bị mất mặt nữa!

Vài ngày sau, Đường Văn Sinh trở về thăm bọn họ liền biết về chuyện này.

"Chị ta dám ở ngay trước tụi em nói chị dâu hai như vậy, lúc ấy sắc mặt chị dâu hai trắng bệch! Em tức quá liền cầm đòn gánh lên đánh chị ta."

Dù đã qua mấy ngày nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn còn cảm thấy bực bội.

Đường Văn Sinh ôm lấy bả vai cô: "Đừng giận, mấy ngày nữa họ sẽ bị báo ứng."

Ban đầu Phong Ánh Nguyệt còn chưa hiểu ý của anh lắm, mãi cho đến vài ngày sau.

Thím ba Đường vừa đi chợ về tức tốc chạy đến nhà bọn họ và nói rằng cha mẹ đẻ của chị dâu Phong ăn trộm đồ bị người ta bắt được! Chưa kịp cứu người ra thì lại nghe tin anh trai của cô ta bị người ta bắt gặp đang nhìn trộm một góa phụ trong đội tắm rửa thế nên liền bị đánh bầm dập, trong nhà vô cùng hỗn loạn.

Anh cả Phong thấy rất mất mặt vì nhà cha vợ, bèn muốn đuổi vợ mình về nhà cha mẹ đẻ! Chị dâu Phong sao có thể chấp nhận được chuyện này? Sau đó liền rùm beng với anh cả Phong, còn đòi đánh nhau.

Mẹ Phong ra khuyên can, kết quả bị chị dâu Phong hùng hổ đẩy một cái té xuống đất, sau đó nằm bất động cả nửa ngày.

"Cuối cùng mới phát hiện ra đầu của bà ta bị đập vào tảng đá khiến cho m.á.u chảy ròng ròng!"