Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 398




Đánh người 5

Nửa tháng sau, cha Tần dẫn theo Đường Văn Sinh trở về thăm cả bọn liền phát hiện Tần Lưu Hải đã đen hơn trước, nhưng cậu nhóc cũng đã cao hơn!

Cha Tần bảo Tần Lưu Hải lại gần mình để đo chiều cao: "Đã cao hơn rồi nhỉ!"

"Quả thật là cao hơn." Đường Văn Sinh gật đầu.

Còn Phong Ánh Nguyệt và những người khác thì ngày nào cũng gặp Tần Lưu Hải nên họ không thấy có gì khác.

Phong Ánh Nguyệt dựa vào cửa ăn trái lê núi, dạo này trời quá oi bức nên ban ngày cô cũng không muốn bước ra khỏi nhà, nhưng chị dâu hai Đường nhớ rõ lời dặn dò của thằng ba nên mỗi sáng và chạng vạng tối sẽ kéo Phong Ánh Nguyệt đi ra ngoài tản bộ.

"Lại đây, lại đây, mang cái này vào."

Cha Tần mỉm cười chào hỏi anh hai Đường và những người khác, ông mở cửa xe rồi bảo bọn họ lấy cây quạt điện ra.

Cây quạt màu đen cao đến nửa người, mặc dù trông hơi xấu nhưng chất lượng lại rất tốt.

"Nhà tôi bán đi thì cũng không được mấy đồng nên tặng cho mọi người đó."

Cha Tần hào phóng nói.

Vì thế buổi trưa ăn cơm, mọi người đều được mát, ăn canh vào thì cũng không bị quá nóng như mọi khi.

"Ký túc xá cũng có quạt gió, anh muốn mua lại nhưng người nhà họ Tần nhất quyết không chịu lấy tiền, nên anh mới định nhờ chú Đỗ mua giùm, không ngờ hôm nay gặp nhau, ông ấy lại tặng một cái lớn như vậy."

Cặp vợ chồng trẻ sau khi ăn cơm xong liền đi ra ngoài tản bộ và trò chuyện.

Sau khi tán gẫu về một ít chuyện vụn vặt, hai người liền nói về chuyện ở cữ.

"Ý của cha mẹ là muốn em về quê ở cữ, trong nhà nuôi nhiều gà như vậy, hơn nữa phòng ốc lại rộng rãi, đi ra ngoài sân ngồi một chút thì cơ thể cũng sẽ thoải mái hơn phần nào, anh cũng cảm thấy em nên ở nhà hơn là ở ký túc xá."

Phong Ánh Nguyệt nhìn Đường Văn Sinh: "Nhưng nếu như vậy thì anh sẽ không thể ngày nào cũng được gặp em và con."

Tuy Đường Văn Sinh cũng có chút không nỡ, nhưng anh vẫn đồng ý với ý định của cha mẹ: "Ở dưới quê sẽ thoải mái hơn, khi nào anh rảnh thì sẽ trở về thăm hai mẹ con."

So với việc mỗi ngày có thể nhìn thấy vợ con, anh càng muốn để cho Phong Ánh Nguyệt và con của mình được chăm sóc nhiều hơn.

Vì thế, chuyện ở cữ cứ như vậy mà quyết định.

Không biết bằng cách nào mà bên phía nhà họ Phong lại biết được tin cô sắp sinh, thế là mẹ Phong và chị dâu Phong liền đi tới nhà họ Đường nói rằng mình có thể chăm sóc được cho cô.

Phong Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn họ: "Không cần."

"Tôi rất hiểu thành ý của chị sui nhưng chị cứ yên tâm, nhà chúng tôi cái gì thì thiếu chứ người thì không thiếu vì vậy tôi có thể đảm bảo sẽ chăm sóc Ánh Nguyệt và đứa trẻ ngày càng trắng trẻo mập mạp."

Dĩ nhiên là mẹ Đường che chở Phong Ánh Nguyệt.

"Đúng vậy." Chị dâu hai Đường tỏ vẻ đầy kiêu ngạo nói: "Cháu đã chăm rất nhiều người ở cữ rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

"Cô chưa từng có con thì biết cái gì."

Chị dâu Phong liếc mắt, thuận miệng đáp trả chị dâu hai Đường một câu, cô ta mới là chị dâu ruột của Phong Ánh Nguyệt vậy mà người này còn muốn cướp công việc của cô ta.

Lời này khiến sắc mặt của chị dâu hai Đường tái đi, mẹ Đường còn chưa kịp mắng chửi thì Phong Ánh Nguyệt đã trực tiếp cầm lấy đòn gánh đang dựa vào tường đánh hai người đó phải chật vật chạy ra ngoài, chị dâu Phong bị dính mấy phát đau muốn khóc.

"Cút!"

Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt vì tức giận, chĩa cây về phía họ mắng mỏ: "Đừng quên những lời mà mấy người đã nói hồi trước! Mấy người lấy hết tiền và của hồi môn để đổi lại sau này không có quan hệ gì với Phong Ánh Nguyệt! Bây giờ quên hết rồi sao?"

Mấy người thím ba Đường nghe thấy động tĩnh đều đi ra xem coi có chuyện gì liền thấy Phong Ánh Nguyệt đang tức đến phát run, bác cả gái vội kéo cô đến nhà trên: "Cháu đừng vì hai người đó mà tức giận, mau vào nhà bật quạt hóng gió một chút cho hạ hỏa."

Mẹ Đường và chị dâu hai Đường sau khi lấy lại tinh thần liền vô cùng tức giận, một người cầm lấy đòn gánh mà Phong Ánh Nguyệt đã bỏ xuống, một người cầm cây chổi tre đang đứng dựa vào tường đánh về phía mấy người mẹ Phong, chị dâu họ và Xuân Phân cũng phụ một tay, vừa đánh vừa chửi, tất cả quyết liệt đánh đuổi hai mẹ con nhà kia chạy thẳng một đường ra khỏi đội sản xuất.

Họ bị mắng chửi rất thậm tệ, tất cả người trong đội sản xuất đều biết nhà họ Phong mấy năm nay không muốn gặp con gái ruột, bây giờ nghe tin cô sắp sinh còn tới chọc tức cô, lòng dạ không tốt nên bị người nhà họ Đường đánh đuổi ra ngoài.

Cha Đường và anh hai Đường đang ở trên đỉnh núi nuôi gà, bận bịu xúc phân gà cho mấy bà con tới đây xin phân bón, còn Nguyên Đản và Tần Lưu Hải lại vui vẻ nhặt trứng gà ở khắp nơi, bỗng thấy A Tráng hốt hoảng chạy tới.

Vừa chạy vừa kêu ông hai, bảo họ mau chóng về nhà.