Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 392




Mang thai 4

Sau khi sắp xếp công việc cho thầy Đỗ xong xuôi, Đường Văn Sinh và anh hai Đường bắt đầu sửa soạn đơn giản một chút cho cửa hàng xe.

Đợi sau khi Dương Bảo Quốc mang xe và toàn bộ các đồ dùng cần thiết sang đây, bọn họ liền tìm một ngày lành, mùng tám tháng tư khai trương cửa hàng.

Vốn dĩ chức cửa hàng trưởng anh muốn dành cho anh hai Đường, nhưng anh hai Đường không muốn, vì anh ấy và chị dâu hai Đường cũng đang chuẩn bị nhận thầu một ngọn núi khác để nuôi gà và vịt nữa.

Cuối cùng, chức vụ này lại rơi vào trên người chị dâu Hồng, chị ấy cũng rất sẵn lòng nhận lời.

Gặp chủ thuê là bọn họ, chị dâu Hồng cũng có chút kinh ngạc, hóa ra là vì khoảng thời gian trước đó nhà chị ấy c.h.ế.t mất con bò già, không còn bò chị ấy cũng không còn việc gì làm, nhưng vẫn còn mấy đứa con ở nhà đang chờ chị nuôi lớn.

Thấy chỗ này đang tuyển nhân viên, chị ấy bèn lấy hết can đảm để bước vào dự tuyển.

Đã có một khoảng thời gian dài làm lái xe, hiện tại chị dâu Hồng rất khéo ăn nói, Phong Ánh Nguyệt chỉ để chị ấy thử thuyết phục cô làm sao để bán được một chiếc xe đạp, sau khi quan sát một loạt thao tác của chị dâu Hồng, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh bèn quyết định tuyển chị vào làm.

Vì vậy mà nhân viên trong cửa hàng gồm có: chủ cửa hàng là chị dâu Hồng, thợ sửa xe là chú Đỗ, học trò của chú Đỗ, cũng chính là cháu trai của chú ấy tên tiểu Đỗ.

Hồng Kiến Quân đến tặng hoa mừng khai trương vừa nhìn đã nhận ra chú Đỗ, anh ấy có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Đường Văn Sinh, thấp giọng hỏi nhỏ: "Anh quen chú Đỗ sao?"

"Đúng vậy, khi đó chú ấy vẫn còn đang làm ở đội vận tải."

Chú Đỗ vốn là thợ sửa xe của đội vận tải trong huyện, tay nghề của chú ấy rất tốt nhưng lại có tính kiêu ngạo, sau đó lại không cẩn thận mà đắc tội đến người khác liền bị vu oan là người đã lén trộm linh kiện xe để bán lấy tiền, tuy rằng chú Đỗ đã kêu oan nhưng linh kiện xe thực sự đã thiếu đi vài thứ.

Cũng vì vậy mà chú Đỗ đã bị buộc phải rời khỏi đội vận tải.

"Chuyện năm đó nào có ai giải thích được rõ ràng cơ chứ? Nhưng mà một người kiêu ngạo như chú Đỗ tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện lén lén lút lút như vậy đâu." Hồng Kiến Quân hiển nhiên là ở bên phe của chú Đỗ, nhưng khi chú Đỗ rời khỏi đội vận tải, anh ấy còn chưa nhậm chức chính thức, lời nói ra cũng chẳng lay động được mấy người.

Chú Đỗ cũng nhớ rõ hậu bối này, chú cũng ngạc nhiên khi thấy anh ấy là bạn của ông chủ, vậy nên khi Hồng Kiến Quân dẫn Tống Chi và trẻ con đến chào hỏi, trong lòng chú Đỗ cùng vô cùng xúc động.

Phong Ánh Nguyệt là một giáo viên nhân dân, cũng không hợp để mang cái danh thương nhân, vì vậy nên ông chủ của cửa hàng sửa xe là Đường Văn Sinh.

Nhưng là lợi nhuận kiếm được mỗi tháng đều được anh gửi hết cho Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt cũng được coi như là bà chủ sau lưng.

Chuyện mở cửa hàng sửa xe trừ những người trong nhà, vài bạn bè thân thiết biết ra, cả hai đều không nói ra với người ngoài, vì thế nên số người biết cũng rất ít.

Cha Tần lo lắng về việc kinh doanh nên đã đến mua hai chiếc xe máy.

"Lão Tần, anh có xe rồi mà còn mua xe máy làm gì vậy?"

Đường Văn Sinh vừa biết được chuyện này đã vội vàng chạy đến nhà họ Tần, anh không muốn người nhà mình chỉ vì muốn phát triển việc kinh doanh mà phải làm những việc như vậy.

"Anh mua để đi hóng mát chứ sao, em ba à, em không biết đấy thôi, anh và vợ của anh đều là tay lái thiện xạ đấy nhé!" Cha Tần lén cười: "Đặc biệt là vào mùa hè, lái xe máy đi dạo khắp nơi, thích thú khỏi bàn."

"Xe nhỏ thích hợp dùng vào những ngày lạnh, hoặc là đưa người lớn theo cùng ra ngoài chơi." Mẹ Tần che miệng cười: "Không giấu em nữa, nhà bọn chị vốn cũng có xe máy, nhưng bởi vì không thường xuyên ở nhà nên mới chuyển sang cho họ hàng dùng, bây giờ bọn chị thường xuyên ở đây, đương nhiên phải mua một cái rồi."

"Đúng thế, thế nên em đừng nghĩ lung tung gì hết, anh chị cũng không phải người tiêu xài hoang phí, em yên tâm, anh chị sẽ không dùng bừa bãi đâu."

Vì thế, Đường Văn Sinh không những không thể trả tiền lại thành công mà còn được người nhà họ Tần nhiệt tình giữ lại cùng ăn một bữa cơm.

Đến khi anh tới nhà, đối mặt với ánh mắt của Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường... hết cách cứu vớt.

Sau khi nghe Tần Lưu Hải nói cha mẹ cậu bé đúng là rất hay lái xe máy đi ra ngoài chơi, cả nhà họ mới có thể nhẹ nhõm lại.

Dù gì thì xe máy ở thời đại này cũng không tính là rẻ lắm.

Cửa hàng xe cũng có chỗ nấu ăn, vậy nên Phong Ánh Nguyệt cũng không phải bận tâm về vấn đề ăn uống của công nhân, tự bọn họ sẽ có cách để làm quen với nhau thôi.

Đầu tháng năm, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải tham gia giải thi đấu bóng rổ dành cho khối lớp ba đến lớp sáu ở trường tiểu học.

Khối lớp của Nguyên Đản và Tần Lưu Hải được thi đấu đầu tiên, vừa ra sân đã trực tiếp đánh bại các lớp khác cùng khối và cả những lớp khối trên, chớp mắt đã thấy ngày mai sẽ là trận thi đấu với ba lớp khối sáu.

Mẹ Đường làm món mà Nguyên Đản thích ăn nhất, cũng là để động viên cổ vũ nó.