Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 384




TV 1

Sau khi tan làm, Đường Văn Sinh trực tiếp đi đến nhà của Tống Chi, trước đó cũng có người đánh tiếng, nói sau khi tan làm thì đến nhà họ ăn một bữa cơm.

Mà lúc này, Nguyên Đản và mẹ Đường đã đến nơi rồi, còn có thêm cả Tần Lưu Hải.

Hai đứa trẻ này có quan hệ thân thiết đến mức nếu như không phải vì nhà họ Đường không có chỗ ở thì Tần Lưu Hải đã thành cháu chắt nhà họ Đường rồi.

Chuyện này không phải là chuyện gì to tát đối với cha Tần, ngược lại phía họ còn cảm thấy rất tốt, vợ chồng họ cũng không có nhiều kiến thức trường lớp, không giúp đỡ được nhiều khi Tần Lưu Hải có bài tập về nhà, lúc đó lại đành phải nhờ tới vợ chồng Đường Văn Sinh giúp đỡ dạy bảo thêm.

Thành tích của kỳ thi giữa kỳ vừa rồi mới có, điểm số này so với lần thi ở bên ngoài kia quả thực tốt hơn rất nhiều.

"Nhỏ."

Tần Lưu Hải và Nguyên Đản còn có Tiểu Diệp Tử cùng vây quanh giường, nhao nhao nhìn ngắm Tiểu Quả Tử còn đang ngủ say.

"Em ấy còn là trẻ con mà."

Tiểu Diệp Tử nghe thấy Tần Lưu Hải nói như vậy xong, bèn nhỏ giọng giải thích.

"Mọi người khi bé thì cũng rất nhỏ." Nguyên Đản chỉ trỏ hai người rồi nói.

"Cậu thì sao?"

Tần Lưu Hải cố gắng sao cho khi mình nói chuyện không bị lọt gió ra ngoài, răng cửa của cậu đã bắt đầu mọc lại nhưng chiếc răng bên cạnh thì không còn nữa.

"Tớ cũng nhỏ, chúng ta đều từ bé tí thế này mà dần dần lớn lên đấy thôi."

Nguyên Đản cười nói.

Bọn Tiểu Diệp Tử nghe thấy vậy thoáng chốc bình tĩnh trở lại, rồi lại nhìn chằm chằm Tiểu Quả Tử một lúc lâu.

Tống Chi đang ở bên ngoài nói chuyện cùng mẹ Đường và mọi người, nhìn thấy mấy đứa trẻ đi ra ngoài, cô ấy mới đi vào trong nhìn Tiểu Quả Tử.

Phong Ánh Nguyệt sợ cô cảm thấy nhàm chán, thấy thế liền đi theo vào trong phòng.

Lúc ăn cơm, ba đứa trẻ cùng ngồi với nhau, Tiểu Diệp Tử nhỏ tuổi nhất, cũng thích bắt chước các anh nhất, khi nhìn thấy họ ăn món dưa chuột mà mình không thích cũng cắn răng gắp một miếng ăn theo.

Hồng Kiến Quân thấy vậy chỉ lắc đầu, nhưng cũng không quản cậu nhóc, những món trẻ con không thích ăn thì bọn họ cũng không can thiệp quá nhiều, dù sao thì khi bị người khác ép ăn những món mình không thích cũng chẳng phải là chuyện gì vui vẻ cho cam.

Ăn cơm xong lại ngồi nghỉ một lúc, Phong Ánh Nguyệt liền rời đi, trước tiên là đưa Tần Lưu Hải về, rồi mới thong thả trở về nhà.

Lúc lên tầng hai, nhìn thấy thím Trương và vài người khác đang nói chuyện ở hành lang, phía mẹ Đường họ cũng chào hỏi qua lại.

Sau đó từ chỗ bọn họ liền biết được rằng hai hôm nữa huyện sẽ mở một buổi triển lãm.

Triển lãm ấy à, nói đơn giản chính là một nhóm các thương gia từ trong và ngoài địa phương đem theo sản phẩm của bọn họ đến một nơi khác, sau đó lại tự căng bạt ở một địa điểm được quy định rồi bày bán các sản phẩm của mình.

Đồ ăn có, đồ dùng có, quần áo có, mọi thứ đều có, chính ra thì việc mở triển lãm ở huyện bọn họ lần này mới là lần đầu tiên.

Vậy nên cả nhà cùng thương lượng đến lúc đó cũng đến xem sao.

Triển lãm cũng không kết thúc trong một hai ngày, thông thường mà nói thì sẽ lấy bảy ngày làm chuẩn.

Vừa đúng lúc Đường Văn Sinh được nghỉ cuối tuần, vậy là quay về quê, đón cha Đường và mọi người cùng đi triển lãm.

Anh hai Đường và chị dâu hai Đường xem đến hoa cả mắt, tay phải cầm xiên thịt dê nướng mà Đường Văn Sinh mua cho, tay trái cầm kẹo bông gòn mà mẹ Đường mua cho.

Giống như những đứa trẻ con, vừa ăn vừa dạo quanh, trông thấy có người bán nồi, bèn ngồi xuống bên cạnh nghe ông chủ ba hoa chích chòe cả một tràng, ông chủ thấy bọn họ nghe rất chăm chú, mới hỏi bọn họ có muốn mua không, kết quả liền thấy chị dâu hai Đường bọn họ lắc đầu, sau đó nghênh ngang rời đi.

Những thứ cầm trên tay cũng được ăn hết sạch trong lúc ông chủ đang chào hàng nhiệt tình ban nãy.

"Náo nhiệt thật đấy, bên kia có bán tất bông kìa."

Mẹ Đường lôi kéo cha Đường qua bên đó xem.

Chỉ nhìn thấy bà chủ bán tất bông, vừa khen ngợi tất bông nhà họ rất tốt, vừa rất thuần thục mà quẹt một que diêm, rồi huơ về phía tay đang cầm đôi tất bông.

"Nhìn mà xem! Nhìn thật kỹ vào nhé! Tất bông nhà chúng tôi sau khi dùng lửa hơ qua xong, mọi người xem này." Bà chủ đó nhanh nhẹn dùng tay nắm lấy chỗ vừa bị đốt, sau đó chà xát: "Toàn là bụi cả, cái này nói lên điều gì? Nói lên rằng tất bông nhà tôi bán hoàn toàn được làm từ bông thật!"

Mẹ Đường lập tức vào lao vào trong cùng các chị em khác, chỉ hai ba lần đã lấy được vài đôi tất bông, sau khi cầm ra xem xét kỹ càng, khóe miệng khẽ cong lên rồi lại cất về chỗ cũ.

"Sao lại không mua nữa?"

Cha Đường nghi hoặc hỏi.