Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 375




Tần Lưu Hải 1

Sáng ngày hôm sau, trừ mẹ Đường và Nguyên Đản ra, những người còn lại đều ra đồng gặt lúa.

Với thời tiết nắng nóng này, để tránh phải phơi nắng, trời chỉ mới tờ mờ sáng mọi người đã vác những thùng đựng lúa ra đồng.

Chú ba Đường và bác cả Đường cũng đến giúp đỡ.

Có khá nhiều người làm công việc này như bọn họ, cách mấy sào ruộng, Phong Ánh Nguyệt vẫn trò chuyện mấy câu với chị dâu của gia đình kia.

Cô không quá khỏe, hơn nữa cũng không thường xuyên làm việc nặng, cho nên cô được sắp xếp ôm những cây lúa đã được gặt, mang đến cho anh hai Đường và chị dâu hai Đường đang đứng đập cây lúa vào chậu đựng lúa.

Nếu đã có người giúp đỡ thu hoạch lương thực vậy thì nhất định phải chuẩn bị một bữa ăn ngon để chiêu đãi, mẹ Đường khẳng định là không thể làm một mình được, cho nên Xuân Phân và chị dâu họ đã đến giúp nấu nướng.

Nguyên Đản ôm củi từ sân sau tới đặt vào đống củi thì nghe thấy mẹ Đường và chị dâu họ nói về chuyện hôm qua A Tráng bị đánh.

“Thằng nhóc này mấy ngày không bị đánh là thấy cả người ngứa ngáy mà.”

Chị dâu họ vừa nghe nhắc đến liền cảm thấy tức giận, Nguyên Đản ở bên cạnh cũng bị chị ấy nói mấy câu: “Một nơi sâu như vậy, sao ba đứa con nít như các cháu lại dám đến đó!”

“Bọn cháu không còn là con nít nữa.”

Nguyên Đản thì thầm.

Chị dâu họ không nghe thấy nên tiếp tục nói: “Còn nữa, bọn cháu có biết ở đó có gì không?”

“Có gì ở đó?”

Xuân Phân bên cạnh tò mò hỏi, một bên thì kéo bàn tay nhỏ của Lỗi Tử xuống, ngăn không cho nó giúp bóc tỏi, tên nhóc này cứ bóc xong là lại nhét tỏi vào miệng, có giúp cũng vô ích.

Nguyên Đản cũng ngẩng đầu lên.

Chị dâu họ vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, sợ sẽ dọa mấy đứa nhỏ.

“Nó giờ cũng đã là một chàng trai nhỏ rồi, không thể bị dọa sợ được.”

Mẹ Đường cũng muốn để cho Nguyên Đản nghe được chút chuyện đáng sợ.

Thấy bà nói như vậy, chị dâu họ không bận tâm thêm nữa: “Cháu đi gọi anh A Tráng lại đây rồi cùng nghe.”

Nguyên Đản đáp lại một tiếng, vội vàng chạy sang bên cạnh tìm A Tráng, bác gái cả đang phơi lúa trong sân, lúa sau khi thu hoạch phải phơi khô mấy ngày mới cất vào kho, nếu không sẽ bị móc.

“Cháu tìm A Tráng hả?”

Bác gái cả híp mắt cười nhìn về phía Nguyên Đản đang có chút chột dạ.

“Dạ.” Nguyên Đản nhớ tới âm thanh mà hôm qua nghe được, cảm thấy A Tráng quá thảm rồi.

“Nó đang nằm trong nhà đấy.”

Bác gái cả xua tay, ý bảo nó đi vào nhà tìm, Yêu Muội đang ngồi bóc ngô ở một bên, thấy vậy thì thả ngô xuống chạy theo Nguyên Đản vào trong nhà.

“Yêu Muội không giúp nữa sao?”

“Em nghỉ một lát.”

Con bé cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

“A, anh A Tráng…”

Thấy A Tráng nằm úp sấp trên giường với cái m.ô.n.g sưng vù, Nguyên Đản lắp ba lắp bắp gọi đối phương.

A Tráng mệt mỏi quay đầu lại, vừa nhìn thấy nó, đôi mắt lập tức ngấn nước: “Nguyên Đản… Em có bị đánh không?”

Nguyên Đản muốn nói không có, nhưng sợ cậu bạn nhỏ này sẽ cảm thấy bất công, lại nghĩ đến hình như mình cũng bị đánh hai cái nên nó nói chắc nịch: “Em cũng bị đánh rồi.”

Quả nhiên, A Tráng rơi nước mắt: “Em bị đánh chỗ nào?”

Nguyên Đản đi tới bên giường rồi ngồi xuống, Yêu Muội ở bên cạnh cũng theo sát.

“Ở mông, nhưng mà không bị nặng như anh.”

“Anh thật thảm mà.” A Tráng hít hít mũi: “Ông nội đánh anh xong, mẹ anh lại đánh nữa, m.ô.n.g anh đau quá.”

“Vậy anh có đi được không?”

“Đi đâu chơi?”

A Tráng cứ nghĩ là nó muốn ra ngoài chơi, lập tức chống thẳng người dậy leo xuống giường, dáng đi của cậu rất kỳ lạ, nhưng vẫn nhích từng bước một tiến về phía trước, thấy Nguyên Đản ngơ ngác ngồi bất động ở trên giường, cậu còn thúc giục.

“Sao chưa đi nữa?”

Nguyên Đản thu cằm lại, dẫn Yêu Muội đuổi theo A Tráng đang di chuyển với tốc độ như rùa bò.

“Cháu đi đâu vậy? Mông của cháu vẫn chưa hết sưng đâu đấy.”

Bác gái cả buồn cười nhìn đứa cháu trai lớn.

“Cháu, cháu chỉ ra ngoài phơi nắng chút thôi, đúng không Nguyên Đản?”

A Tráng vội vàng nói.

“Vâng, vâng, vâng, hôm nay nhà cháu làm đồ ăn rất ngon, bà nội bảo cháu đến gọi anh A Tráng sang chơi.”

“Em cũng đi! Em cũng đi!”

Yêu Muội sợ các anh sẽ bỏ mình lại, nó vội vàng ôm lấy chân của Nguyên Đản nhảy nhảy lên.

“Được, được, được, chúng ta cùng đi.” Nguyên Đản rất cưng chiều cô em gái này: “Bà cả, lát nữa bà cũng nhớ phải tới đấy nhé.”

“Biết rồi.” Bác gái cả cười gật đầu, sau khi nhìn ba đứa nhỏ chạy ra khỏi sân, bà ấy nhặt trái ngô mà Yêu Muội vừa bóc được một nửa lên, tiếp tục tróc hạt.

Bắp ngô nhà họ đầu tiên là phơi khô, đến khi phơi khô sau đó sẽ tách hết hạt ngô ra và đóng gói.

A Tráng vốn cho rằng những gì mà Nguyên Đản vừa nói chỉ là “lời xã giao”, kết quả cậu lại thấy Nguyên Đản thực sự dẫn Yêu Muội đi về nhà, A Tráng hơi do dự.

“Anh A Tráng, sao vậy?”

“Mẹ anh đang ở nhà của em.”

“Vậy thì sao, thím ấy bảo em gọi anh đến mà.”

Nguyên Đản nói.

“Thật à?”

“Thật, đi thôi.”

Nguyên Đản rất tò mò về câu chuyện mà bác gái Đường vẫn chưa nói xong.

Nhưng nó cũng biết bây giờ m.ô.n.g của A Tráng rất đau, nên nó đã đi chậm lại một chút.