Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 373




Gậy xào thịt 2

Phong Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau cười rồi đi về phía khách sạn.

Phong Ánh Nguyệt đã đặt trước một phòng có hai giường, cô định để cho hai cha con ngủ chung một giường còn cô ngủ giường còn lại, kết quả Nguyên Đản ngủ ở nhà của Vĩnh Bình.

Nhờ vậy mà hai vợ chồng có thể ở chung với nhau sau một thời gian dài xa cách.

Một đêm ngủ yên.

Khách sạn có quạt trần nên hai người ngủ rất thoải mái, nếu không phải Đường Văn Sinh cần tới trường học thì không biết hai người còn ngủ tới khi nào.

Bọn họ đi đón Nguyên Đản trước, Vĩnh Bình cũng đi theo hai người đến Đại học Y khoa, mọi người tìm thợ chụp ảnh để chụp ảnh chung như hôm tốt nghiệp của Phong Ánh Nguyệt, có ảnh một người cũng có ảnh hai người.

Sau khi cảnh tượng náo nhiệt kết thúc, Đường Văn Sinh lại dẫn theo mọi người đến nhà họ Lâm ăn trưa, buổi tối lại đi ăn với bạn bè cùng phòng, ngày hôm sau bắt đầu thu dọn đồ đạc, những thứ quá nặng đều đóng gói gửi qua bưu điện, còn lại thì xếp vào túi lớn.

Sau khi sắp xếp xong, mọi người lại dành một ngày để đi dạo những địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng ở tỉnh thành, đến chạng vạng mới đến gặp mấy người Đường Văn Tuệ để ăn tối.

Sáng sớm hôm sau, ba người ra bến xe đi về thị trấn, lúc tới nơi Đường Văn Sinh cầm theo đơn đến nhận chức làm việc tại bệnh viện huyện, đến khi những túi đồ gửi qua bưu điện về tới thị trấn thì cũng đã có thông báo kết quả thi đại học.

Phong Ánh Nguyệt dạy học sinh cấp ba, hai mươi hai người đậu trường đại học, hai mươi sáu người đậu trường dạy nghề.

Một lớp có bốn mươi tám người, thành tích như thế đã là cực kỳ xuất sắc đối với một thị trấn nhỏ không có nguồn tài nguyên dạy học tốt.

Thầy Thượng Quan về hưu với một nụ cười thỏa mãn, Phong Ánh Nguyệt cũng trở thành giáo viên chính thức của trường trung học phổ thông của thị trấn, tiền lương mỗi tháng sau khi trừ đi tiền đóng bảo hiểm cơ bản cũng có thể nhận được ba mươi lăm đồng.

Mà Đường Văn Sinh không có kỳ nghỉ hè, anh vừa đến báo tên ở bệnh viện huyện xong thì đã bắt đầu đi làm vào ngày hôm sau, bắt đầu đi theo vị bác sĩ lớn tuổi ở khoa chỉnh hình để thực tập, một tháng cũng nhận được hai mươi lăm đồng tiền.

Tiền lương của hai người cộng lại cũng được sáu mươi đồng mỗi tháng, chưa thể nói là cao nhưng cũng coi như là gia đình trung lưu bình thường.

Bởi vì nhà cũ phải thu hoạch vụ thu nên Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản về giúp đỡ ông bà, Đường Văn Sinh ăn cơm tại căng-tin bệnh viện, ngủ tại ký túc xá của trường học.

Đương nhiên anh có thể xin ngủ lại ở ký túc xá của bệnh viện, nhưng mà hiện tại anh vẫn ăn "cơm mềm" của Phong Ánh Nguyệt chứ chưa xin.

Vị bác sĩ lớn tuổi họ Bạch, những người bệnh đều gọi ông là bác sĩ Bạch.

Bác sĩ Bạch là một vị bác sĩ rộng lượng, ông ấy thật sự nghiêm túc hướng dẫn cho Đường Văn Sinh, dạy hết toàn bộ những gì mình có thể dạy cho anh, Đường Văn Sinh cũng không phụ sự kỳ vọng của ông ấy, càng ngày anh càng... tiến bộ hơn, trở thành trợ thủ có tay nghề giỏi của ông ấy.

"Hiện tại cậu ở chỗ ký túc xá của vợ cũng không sao, đợi hai năm nữa bệnh viện của chúng ta xây xong khu nhà nhân viên thì xin cấp phòng."

Lúc ăn cơm trưa, bác sĩ Bạch cười tủm tỉm nói với Đường Văn Sinh: "Tin tức ngầm đó."

Đường Văn Sinh cũng cười tủm tỉm lắng nghe: "Vậy em sẽ ăn cơm mềm thêm hai năm nữa."

Bác sĩ Bạch nghe vậy thì cười ha ha, mấy vị bác sĩ khoa nội khác cũng múc cơm tới bên này.

Trong đó có một vị bác sĩ già cực kỳ nhiệt tình với Đường Văn Sinh, toàn hỏi anh những câu về tình hình gia đình.

Bác sĩ Bạch hơi nhếch mi, nhìn thoáng qua hai vị bác sĩ khác mới hiểu được vị bác sĩ già kia muốn hỏi thăm cái gì.

"Tôi nói nè lão Lý." Bác sĩ Bạch nhìn thấy bộ dạng vội vàng của bác sĩ Lý thì không nhịn được gọi một tiếng: "Tiểu Đường người ta đã có vợ, ông hỏi thăm như thế, ai không biết chuyện còn tưởng ông định cướp người đó."

Bác sĩ Lý sửng sốt nhìn về phía Đường Văn Sinh, anh gật đầu nói tiếp: "Cháu đã cưới vợ nhiều năm rồi, tình cảm vợ chồng cháu rất tốt."

"À vậy à, tôi chỉ muốn quan tâm cậu một chút thôi chứ không có ý gì khác, lão Bạch, ông thiệt là, nói bậy bạ gì không à."

Mặc dù nói thế nhưng sau đó, bác sĩ Lý không hỏi thêm bất kỳ vấn đề gì của Đường Văn Sinh nữa