Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 355




Tình cờ gặp Kiều Tư Văn 3

"Đừng có dính líu đến chuyện nhà của bác hai con nữa, ăn cơm của con đi." Bà ta cũng nhận ra mẹ Đường, nhưng vốn không muốn đi qua chào hỏi.

Hôm nay bà ta vào huyện thăm con gái và cháu ngoại, con rể liền dẫn bọn họ ra ngoài ăn thịt dê, không ngờ ở đây liền gặp được người nhà họ Đường.

Mặc dù không cho con gái nhìn, nhưng bà ta cũng không nhịn được nhìn chằm chằm Nguyên Đản, thoáng cái đã lớn như vậy rồi sao.

Thấy Nguyên Đản xới cơm, gắp thức ăn cho mẹ Đường bọn họ, mẹ con Kiều Tư Văn có chút cảm khái.

Đứa nhỏ này được dạy dỗ rất tốt.

Người đã làm mẹ như Kiều Tư Văn cũng không còn ngốc nghếch cảm thấy Kiều Tư Vũ đáng thương nữa, đương nhiên nhìn Phong Ánh Nguyệt cũng cảm thấy đối phương là người tốt.

"Mẹ, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào con."

Lúc Nguyên Đản múc canh, không nhịn được nói.

"Nhìn một cái cũng không mất một lạng thịt, chúng ta đứng ngồi ngay ngắn, không sợ bọn họ, cứ ăn của chúng ta đi."

Mẹ Đường an ủi.

"Ăn đi, không sao đâu."

Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

Lúc này Nguyên Đản mới an tâm ăn cơm, từ sau khi Kiều Tư Vũ nói muốn đưa cậu bé đi, cậu bé khá sợ người bên phía nhà họ Kiều.

Kiều Tư Văn bọn họ đến sớm hơn một chút, cho nên sau khi ăn cơm xong liền đóng gói những món còn lại chưa ăn hết, thanh toán xong thì đi.

Nguyên Đản nghiêng đầu nhìn, đối diện với Kiều Tư Văn một cái, hai người đều ngây ra, Kiều Tư Văn theo bản năng nở nụ cười, nhưng Nguyên Đản lại tràn đầy kinh sợ quay đầu đi.

Kiều Tư Văn:???

Sau khi về nhà mọi người đều tắm rửa xong, Nguyên Đản đi tới phòng của Phong Ánh Nguyệt: "Mẹ..."

Nhìn ra cậu nhóc có lời muốn nói, Phong Ánh Nguyệt đang chấm bài tập liền vẫy tay về phía cậu nhóc, bảo cậu nhóc qua ngồi xuống nói.

"Có phải sợ bên đó đưa con đi?"

Nguyên Đản gật đầu: "Cho dù con không đồng ý. Nhưng con quá nhỏ rồi, bọn họ sẽ không trùm bao tải con chứ?"

Trẻ con nghĩ nhiều quá đi mất.

Phong Ánh Nguyệt bật cười: "Con nghĩ hay quá? Nhà bọn họ sống còn căng thẳng hơn nhà chúng ta nhiều, đưa con về đó vậy thì nhiều thêm một miệng ăn, hơn nữa con còn phải đi học, bọn họ sẽ chịu sao?"

"Có lý." Nguyên Đản thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Chỉ có một mình Kiều Tư Vũ muốn đưa cậu nhóc đi thì cậu nhóc không sợ, bởi vì hôm đó thấy đối phương sợ cha cậu nhóc, Nguyên Đản liền biết mẹ cậu nhóc là một người rất nhát gan.

"Đừng suy nghĩ lung tung, đem bài tập của con tới đây cho mẹ kiểm tra."

"Vâng ạ!"

*

Chớp mắt đã tới tháng chạp, trời càng ngày càng lạnh, ban công nhỏ nơi ký túc xá chỉ những khi trong phòng không có ai mới mở rộng cửa để thông gió.

Trong nhà có hai cái lò sưởi, một cái đặt ở trong phòng chính, một cái đặt ở trong phòng của Phong Ánh Nguyệt.

Để giữ cho hai người Nguyên Đản và Phong Ánh Nguyệt không bị lạnh vào buổi tối lúc làm bài và phê sửa bài tập.

Mà mẹ Đường thì lẳng lặng ngồi đan áo len ở bên cạnh lò sưởi ở phòng chính, hoặc là may quần áo.

Lúc Tống Chi tới cũng đã tám giờ tối rồi, bọn Phong Ánh Nguyệt sớm đã ăn cơm tối xong xuôi, đang làm những chuyện cần phải làm.

Thấy có người đến gõ cửa, mẹ Đường còn ngẫm nghĩ không biết là ai, mở cửa nhìn thử, thì ra là nhà Tống Chi.

Hồng Kiến Quân còn xách theo cả một túi quýt, nói là do đồng nghiệp làm bên đội vận tải hái ở quê lên, rất ngọt.

“Ngồi đi nào, Tiểu Diệp Tử lại đây ôm ôm một cái nào.” Phong Ánh Nguyệt nhiệt tình chào hỏi họ, thấy Tiểu Diệp Tử nhìn mình chằm chằm, Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống, vươn tay về phía cậu bé.

Tiểu Diệp Tử chạy tới trước mặt của cô ôm cô một cái: "Dì Phong ơi, mặt dì đỏ quá.”

Phong Ánh Nguyệt nghe thấy thế thì cười nói: “Do dì ngồi bên cạnh lò sưởi lâu quá đấy.”

Nói xong, lại nhanh chóng bảo Nguyên Đản đến phòng của cô lấy một cái lò sưởi khác ra, Nguyên Đản đã làm xong bài tập, nghe vậy thì ngay lập tức đi lấy.

Tiểu Diệp Tử thích anh Nguyên Đản lắm, nhanh chóng đuổi theo phía sau cậu nhóc: "Anh Nguyên Đản, anh Nguyên Đản ơi, để em tới giúp anh nha!”

Nguyên Đản cũng tình nguyện dỗ dành em nhỏ, để cho cậu bé hỗ trợ đẩy cửa sổ ra, sau đó cậu nhóc ôm theo lò sưởi đi phía trước, rồi để Tiểu Diệp Tử phía sau đóng cửa phòng lại.

Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn làm theo, dáng người của cậu bé thấp, đứng lên trên ghế nhỏ rồi mới đóng được cửa.

Lúc đi ra còn rất đắc ý, cảm thấy mình đã giúp đỡ được rất nhiều.

Mẹ Đường rửa sạch táo và lê mua ngày hôm qua rồi lấy ra cho bọn họ ăn, trong lúc nhất thời nhà chính náo nhiệt hẳn lên.

Tống Chi cười híp mắt nói với Phong Ánh Nguyệt: “Chúng em chuẩn bị chuyển nhà.”

Bọn họ sống ở nhà ngang đã nhiều năm đến vậy rồi, cuộc sống trôi qua cũng coi như không tệ, nhưng vẫn là câu nói kia, phòng ở nhà ngang thật sự quá nhỏ.

“Chuyển đi đâu?”

Phong Ánh Nguyệt hỏi.

Tống Chi “ôi trời” một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cô một cái, đỏ mặt nói: “Sao chị không hỏi em vì sao lại chuyển nhà thế?”