Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 348




Kiều Tư Vũ đã trở lại 7

"Chưa ăn mà."

Giọng Nguyên Đản càng nhỏ hơn.

"Yên tâm đi, bọn em đã lấy lại hết đồ ngọt mang về từ ký túc xá rồi. Trước khi răng của con mọc lại, bọn em sẽ không cho con ăn kẹo."

Phong Ánh Nguyệt cười híp mắt, bưng đĩa đồ ăn đi ngang qua bên cạnh.

Nguyên Đản nghe vậy thì thở dài.

Đường Văn Sinh cười cười: "Chịu được thì tốt, không thì sẽ sâu răng, sẽ phải đi nha sĩ đó."

"Đau răng có thể đau đến c.h.ế.t người đấy." Anh hai Đường che má của mình đi ngang qua một bên bọn họ, từ tối hôm qua anh ấy đã bắt đầu thấy đau răng.

"Xem bác của cháu kìa, đáng thương biết bao. Nếu cháu mà không nghe lời thì bác của cháu chính là hình ảnh sau này của cháu đó."

Chị dâu hai Đường bưng bát đũa, cười cười đi vòng qua.

Nguyên Đản bật người che cặp má của mình, hai mắt trợn tròn lên: "Nhất định cháu sẽ không ăn đồ ngọt đâu!"

Nguyên Đản tựu trường, Đường Văn Sinh còn hai ngày nghỉ, vậy nên hai ngày này anh vẫn luôn ở ký túc xá giúp nấu cơm, mẹ Đường dứt khoát ở lại nhà cũ thêm hai ngày nữa.

Biết Nguyên Đản đang học ở đây, Kiều Tư Vũ liền lén lút tìm tới.

Năm đó vì không lập gia đình nữa, Kiều Tư Vũ liền một mình chạy ra ngoài tìm cha ruột của Nguyên Đản là Cung Nguyên. Không có thư giới thiệu, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, Kiều Tư Vũ xin ăn hai năm, chẳng những không tìm được Cung Nguyên, còn bị bắt nạt rất nhiều.

Nhưng sau đó vận may của cô ta cũng không tới nỗi tệ, gặp được một cặp vợ chồng tốt bụng. Chị gái kia cho cô giúp rửa chén ở sau bếp, dù không có bao nhiêu tiền công nhưng ít nhất cũng đã giải quyết được vấn đề ấm no.

Thế là cô ta vừa làm việc vừa tìm nơi ở của Cung Nguyên.

Mãi cho đến năm ngoái, cô ta mới tìm được Cung Nguyên, đối phương lăn lộn khá ổn, làm quản lý đại sảnh tại một nhà hàng tư nhân, sau khi Kiều Tư Vũ nhận anh ta rồi còn được sắp xếp cho tiếp tục làm việc lặt vặt sau bếp của nhà hàng.

Nhưng vì vài nguyên nhân bên phía Cung Nguyên nên không thể để người ngoài phát hiện quan hệ của bọn họ được, từ trước đến nay Kiều Tư Vũ vẫn luôn nghe theo anh ta, vẫn luôn thành thật làm việc lặt vặt, chỉ khi Cung Nguyên lén lút tìm cô ta thì hai người mới vuốt ve an ủi nhau một chút.

Quãng thời gian trước đại sảnh thiếu nhân viên phục vụ, Kiều Tư Vũ từ đầu bếp phía sau được đưa lên đại sảnh, tiền công tăng lên không ít. Xa nhà nhiều năm như vậy, Kiều Tư Vũ vẫn muốn về thăm nhà một chút, vậy nên lần này nghỉ ngơi, cô ta không tiếp tục đi làm mà trở lại thăm người nhà, còn có Nguyên Đản.

Cô ta vẫn luôn nhớ đến Nguyên Đản, đấy là bằng chứng cho tình yêu giữa cô và Cung Nguyên.

Cũng lo sau khi mẹ kế của Nguyên Đản có bé con của chính mình rồi thì sẽ đối xử không tốt với Nguyên Đản, thế nên cô ta mới một lòng muốn trở về nhìn xem.

Cung Nguyên không muốn quay về, vậy nên cô ta tự về một mình. Đầu tiên là giả trang về nhà cũ một phen, đưa tiền cho cha mẹ, biết được bây giờ Nguyên Đản đang đi học ở đây, mẹ kế còn chưa sinh con, hơn nữa cả hai đều bất ngờ lên đại học.

Kiều Tư Vũ liền tìm tới.

Cô ta đã ngồi chồm hổm chờ bên ngoài hơn cả buổi rồi, cũng biết mẹ kế Nguyên Đản làm giáo viên nên cô ta không dám trực tiếp tiến vào phòng học tìm Nguyên Đản, chỉ có thể chờ ở ngoài.

Nguyên Đản xách cặp, vừa đi ra khỏi phòng học, chào tạm biệt với các bạn học xong thì liền đi về phía lầu ký túc xá bên kia.

Cửa vào của ký túc xá không nằm ở phía sân chơi mà phải ra khỏi cổng trường, quẹo trái vào mới là cửa ký túc xá.

Cậu nhóc mới ra khỏi trường đã lập tức bị một người phụ nữ nhìn quen mắt kéo đến bên cạnh.

Đối phương nhìn cậu nhóc, vừa khóc lại vừa cười.

Nguyên Đản khẽ nhíu mày, chợt nhớ ra người này.

Đây là mẹ ruột của cậu nhóc, dù đã bao năm không gặp nhưng trí nhớ Nguyên Đản tốt, dù nhìn người trước mắt đã tiều tụy đi rất nhiều nhưng cậu nhóc vẫn nhận ra được.

"Nguyên Đản, mẹ là mẹ con đây, mẹ ruột của con, con còn nhớ mẹ không?"

Kiều Tư Vũ cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Nguyên Đản gật đầu: "Con có nhớ cô, mấy năm trước cô đã đến nhà chúng con, còn ăn một bát mì lớn bà nội con làm nữa."

Kiều Tư Vũ nghe vậy thì có chút lúng túng, nhưng rất nhanh cô ta đã móc mười đồng ra từ trong túi đưa qua: "Bây giờ mẹ có tiền rồi, con cầm dùng đi."

Nguyên Đản nhìn tiền trong tay của cô ta, không lên tiếng.

Kiều Tư Vũ sờ đầu của cậu nhóc, lại nghẹ giọng hỏi: "Con, mẹ kế con có đối xử tốt với con không?"

"Rất tốt ạ."

Thấy con trai gật đầu, quần áo trên người cũng sạch sẽ, còn mang giày giải phóng, xem ra người nhà họ Đường không bạc đãi cậu nhóc.