Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 345




Kiều Tư Vũ đã trở lại 4

Nguyên Đản đi theo sau m.ô.n.g anh ấy, giơ đèn pin chiếu sáng cho anh ấy.

Chuồng bò sạch sẽ, Đại Ngưu vừa đi vào chẳng bao lâu thì đã gục xuống ngủ.

"Mệt cho Đại Ngưu rồi."

Nguyên Đản ghé vào lan can, cười nhìn Đại Ngưu.

Đại Ngưu mở đôi mắt tròn vo, nhìn cậu nhóc mấy lần, tiếp đó cúi đầu uống một ngụm nhỏ trong máng nước, rồi lại tiếp tục ngủ.

"Đi, đi vào nhà." Anh hai Đường ôm một bó cỏ bò mới buộc qua, bỏ vào máng đá rồi thì kéo Nguyên Đản đi.

Tối hôm nay, cả nhà Phong Ánh Nguyệt đều ăn rất vui vẻ, sau bữa ăn mọi người cùng nhau thu dọn bát đũa rồi ngồi xuống nhà chính trò chuyện.

"Ban đầu lẽ ra ngày mai anh mới về nhưng anh không chờ được nữa nên xin nghỉ luôn. Hiếm khi anh mới xin nghỉ một lần nên cũng không ai làm khó dễ gì." Đường Văn Sinh kể lại chuyện mình xin nghỉ phép.

Hai tay Nguyên Đản ôm gò má, nghe vậy hiếu kỳ hỏi: "Thầy có hỏi vì sao cha xin nghỉ không ạ?"

"Không, cha đã là người lớn rồi, chỉ cần làm tốt việc cần làm thì không khó xin nghỉ đâu."

Đường Văn Sinh nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc.

Riêng phần họ sau khi rửa mặt, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh trở về phòng, Đường Văn Sinh ôm cô tâm sự thật lâu, Phong Ánh Nguyệt cũng không nỡ ngủ chút nào. Cô cứ mãi cọ cằm vào bờ vai anh, cọ tới cọ lui liền cọ ra tia lửa nhỏ, thế là mãi đến khi trời đã sắp sáng rồi Phong Ánh Nguyệt mới có thể ngủ được.

Không ai quấy rầy đôi vợ chồng nhỏ này, vậy nên khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại đã là gần ba giờ chiều rồi.

Mặt cô đỏ đến tận mang tai, cô vội mặc quần áo vào đàng hoàng rồi mở cửa phòng nhìn ra ngoài. Trong nhà chỉ có mình Đường Văn Sinh, bấy giờ cô mới cảm thấy thả lỏng đi nhiều.

"Mọi người đâu?"

"Cha mẹ dẫn Nguyên Đản qua phía chị cả bên kia rồi, hai người anh hai thì về nhà cha vợ. Anh chờ em tỉnh lại thì tính qua nhà bác cả chú ba ngồi một chút, sau đó thăm mấy đứa em gái luôn."

Tất cả đã được sắp xếp xong, chỉ chờ Phong Ánh Nguyệt tỉnh.

Mặt Phong Ánh Nguyệt lại có chút nóng lên. Sau khi húp cháo ngô trong nồi xong, Phong Ánh Nguyệt đi gội đầu, còn Đường Văn Sinh thu dọn chén đũa xong rồi thì liền đến giúp cô.

Thu dọn mọi thứ xong, bọn họ khóa cửa sân lại, cầm đồ đi sang nhà bác cả và chú ba.

Chờ khi bọn họ đã ra ngoài rồi, Phong Ánh Nguyệt nhìn về phía Đường Văn Sinh tay không hỏi: "Đồ cho bọn Văn Tuệ đâu?"

"Lúc trước anh đưa qua đó rồi." Đường Văn Sinh dắt tay cô: "Đi thôi."

"Qua chỗ bà tổ thăm bà một chút đi."

Cô đề nghị.

"Được."

Hai người đến nhà bà tổ thu dọn một phen, sau đó thắp hai nén nhang, chờ khi nhang cháy hết rồi thì bọn họ mới khóa cửa lại đi qua nhà họ Chương.

Chương Thục Phân cũng đã quay về rồi, cô ấy và chồng cô ấy Dương Thân Lâm cùng về với nhau.

Đường Văn Sinh và Dương Thân Lâm sang một bên nói chuyện, Chương Thục Phân liền kéo Phong Ánh Nguyệt và cả Đường Văn Tuệ vào sân ngồi.

"Trước kia làm con gái, không bị ràng buộc gì cả. Bây giờ sau khi gả cho người ta rồi, tớ cứ cảm thấy có gì đè nén mình ấy. Một khi làm không xong việc gì thì tớ liền thầm than xong đời rồi, bọn họ sẽ lại nói này nói kia nữa."

Người Chương Thục Phân nói là hai bà cô của cô ấy.

Cứ thích về nhà xáo trộn.

Cha mẹ chồng và chồng của cô ấy đều đối xử với cô ấy không tệ lắm, nhưng hai bà cô kia lại cực kỳ đáng ghét, chuyện của nhà mình còn hỏng bét nhè mà cứ quay về nhà mẹ chỉ huy người ta.

Đường Văn Tuệ hiểu rõ tình huống nhà cô ấy, chỉ có Phong Ánh Nguyệt hơi ít hiểu biết vì cô luôn ở trong huyện, chỉ có ngày lễ mới trở về.

"Tớ không rõ, vì sao lúc trước khi cậu lại mặt lại không để cho anh cậu ra mặt giúp cậu?"

Đường Văn Tuệ có chút bực mình nói.

"Nếu lập uy trước bọn họ ngay từ đầu như thế thì sau này bọn họ cũng sẽ không dám lớn lối như vậy nữa."

"Tớ cũng muốn dạy dỗ bọn họ lắm." Chương Thục Phân bóc hạt bí: "Nhưng mà hồi đó tớ chỉ vừa kết hôn, bọn họ lại là người đã gả ra ngoài, tớ chỉ nghĩ dù gì cũng không ở cùng nhà, có chút ít mâu thuẫn thì sau này chậm rãi giải hết là được thôi."

"Ai lại ngờ bọn họ lại cứ thích quản chuyện nhà mẹ như thế? Vì tớ, quan hệ giữa Thân Lâm và bọn họ cũng cứng ngắc, nhưng càng như thế, bọn họ càng thấy không vừa mắt tớ."

Chương Thục Phân chỉ cảm thấy phiền c.h.ế.t đi được: "Tớ còn tưởng là quan hệ với mẹ chồng sẽ không ổn, ai mà ngờ được mối quan hệ không ổn lại nằm ở chỗ hai bà cô này!"

"Cha mẹ chồng em tỏ thái độ thế nào?"

Phong Ánh Nguyệt hỏi.

"Dù sao lúc nói chuyện với vợ chồng bọn em cũng luôn bảo bọn em đừng so đo với bọn họ, có lẽ là khi nói chuyện với bọn họ cũng thế đi."

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cô cũng không trông mong cha mẹ chồng làm gì nhiều cho họ.

"Nếu không thì ra ngoài làm công đi."

Phong Ánh Nguyệt đề nghị.