Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 341




Chuyển nhà 7

“Tôi cũng nhìn một chút, nhìn một chút.” Hiệu trưởng Lý cũng bu lại, càng xem càng vui mừng: “Tốt, tốt!”

“Thật sao? Tôi cũng xem thử.” Thầy Bồ không tin, cũng bu lại xem, sau khi xem xong ông ấy vô cùng vui mừng, ông ấy cũng không phải kiểu giáo viên có lòng dạ hẹp hòi, mặc dù cũng có chút xấu tính nhưng học sinh có thành tích tốt hơn, ông ấy cũng càng vui mừng hơn.

Phong Ánh Nguyệt cười nhìn bọn họ đang vây quanh một chỗ thảo luận, cũng không tham gia quá nhiều.

Cô là giáo viên mới, tới muộn, muốn hòa vào trong một tập thể cũng cần có thời gian, biện pháp tốt nhất chính là dùng thực lực để chứng minh bản thân.

Buổi chiều, tiết học đã hết nhưng còn chưa tan trường, Phong Ánh Nguyệt ngồi ở văn phòng chấm bài tập, đồng thời ở lại văn phòng còn có thầy Trương dạy khối mười một, cũng chính là chồng của thím Trương.

“Cô giáo Phong, tôi muốn thỉnh giáo cô một chút, nghe nói cô có hướng dẫn cho học sinh một giúp một, xin hỏi…”

Thầy Trương suy nghĩ một lát, vẫn không kiêng nể nữa mà hỏi thăm phương pháp từ chỗ Phong Ánh Nguyệt, chỉ cần có thể thúc đẩy ý chí chiến đấu của học sinh, ông ấy đều tình nguyện thử.

Phong Ánh Nguyệt biết thầy Trương nghĩ gì, mặc dù bây giờ khối mười một có hai lớp, nhưng tới sang năm nói không chừng cũng sẽ giống như năm nay, hai lớp chỉ còn lại một lớp, như vậy cũng là xói mòn nhân tài.

Không phải nói trường kỹ thuật dạy nghề không tốt, nhưng bọn họ là giáo viên, vẫn hy vọng học sinh có thể phấn đấu một lần, thi được vào một trường đại học tốt.

Phong Ánh Nguyệt không hề giấu giếm, giảng lại tình hình một giúp một của lớp mình cho thầy Trương, ông ấy ghi chú đầy cả một trang giấy.

Sau khi thầy Trương áp dụng một giúp một với lớp của mình, phát hiện thành tích lớp quả thật tăng lên, ông ấy đề nghị Phong Ánh Nguyệt nói biện pháp này với hiệu trưởng Lý để có thể áp dụng phương pháp này từ khối mười tới khối mười hai.

Sau khi Phong Ánh Nguyệt đề nghị với hiệu trưởng Lý, ông ấy mở một cuộc họp, nếu mọi người cảm thấy “phương pháp một giúp một” này tốt, vậy thì thử áp dụng với lớp mình một chút, nếu cảm thấy không thích hợp, không muốn dùng thì cũng chẳng sao cả.

Sau việc đó, thầy Trương cảm thấy bản thân không cần quá lo lắng về Phong Ánh Nguyệt, sau này ông ấy có gì cần hỏi, cũng tự mình tới hỏi, không còn cần bảo mọi người cùng nhau nói.

Thứ sáu sau khi tan học, Phong Ánh Nguyệt về nhà lập tức bắt đầu chấm bài tập, hôm qua thầy Thượng Quan cho viết văn, hôm nay học sinh nộp bài, ông ấy nói cô mang về chấm cẩn thận, tiện thể tìm hiểu một chút trình độ Ngữ văn của học sinh.

Buổi sáng thứ bảy còn có tiết học, có điều nửa ngày này phần lớn là giáo viên chịu trách nhiệm trực của lớp đó lên lớp, hôm nay là Phong Ánh Nguyệt, ba tiết trước đó đều do cô giảng bài, tiết sau đó cô phát bài văn đã được chấm xong ra cho cả lớp.

“Cô gọi tên em nào, em đó cầm bài văn của mình lên bục giảng đọc một lần…”

Buổi chiều Phong Ánh Nguyệt có thể nghỉ ngơi, thứ hai mới đi làm lại, nói cách khác, giáo viên bọn họ ở thời đại này chỉ có một ngày nghỉ, không phải hai ngày nghỉ.

Bọn họ tản bộ đi qua nhà ngang, tìm Tống Chi và Tiểu Diệp Tử: “Trưa mai qua nhà ăn cơm, hai mẹ con còn chưa có qua nhà chúng tôi đâu.”

“Sao mà lại chưa qua, trước đó lúc dọn nhà bọn em không phải đã qua rồi sao?”

Tống Chi cười nói.

“Lần đó không giống, bây giờ đã dọn dẹp xong rồi, cô không tới thăm nhà sao?”

Phong Ánh Nguyệt cũng đã tính toán rồi, ngày mai Hồng Kiến Quân được nghỉ, nên là cả nhà họ có thể cùng nhau tới nhà cô.

“Được, nghe theo chị nói.” Tống Chi cười: “Vậy ba người nhà chúng em đều tới.”

“Hiển nhiên rồi.”

Sau khi nói chuyện với Tống Chi xong, Phong Ánh Nguyệt lại lượn một vòng rồi mới tản bộ đi về.

Cuối tuần, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường cùng ra ngoài đi chợ, Nguyên Đản ở nhà trông nhà.

Sau khi kinh tế cá thể phát triển, đồ ăn ở chợ nông sản bày bán nhiều hơn chứ không ít, có các sạp hàng bán đồ ăn sáng, bán thịt, vô cùng náo nhiệt.

Phong Ánh Nguyệt thích ăn cơm đậu phụ Dương Ký ở chợ nông sản, buổi sáng ba giờ đã đẩy đậu phụ ra ngoài, hai cái nồi lớn, bày ở trước cửa tiệm, đi ngang qua là có thể ngửi được mùi đậu phụ và nước dùng thơm lừng.

Lúc bọn họ ra ngoài còn cố ý cầm theo bát inox: “Ông chủ, cho ba hào tiền đậu phụ, thêm ba chén cơm nữa.”

“Đây đây.”

Đậu phụ này, một hào một muỗng lớn, ông chủ nhanh nhẹn lấy một cái thìa lớn sạch sẽ, múc đầy cả bát inox của bọn họ, rồi lại múc thêm cơm, còn cho thêm nhà bọn họ một bịch nước ớt chấm độc quyền.

Sau khi mua xong đồ ăn về nhà, mẹ Đường cất kỹ đồ ăn, Phong Ánh Nguyệt lại đặt đậu phụ và cơm lên bàn, cầm cái chén tới, bỏ cơm vào từng chén: “Nguyên Đản, ăn cơm đậu phụ đi.”

“Đây ạ.”

Nguyên Đản đang thay quần áo.

Đừng thấy cả một bát đậu phụ đầy, lại vừa đủ cho mấy người ăn, Nguyên Đản ăn xong lau dọn bàn một cái, rồi lấy sách ra học, Phong Ánh Nguyệt cũng ở trong phòng chấm bài, tầm khoảng mười giờ rưỡi, Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản đồng thời thu dọn đồ đạc, sau đó ra giúp đỡ mẹ Đường nấu cơm.