Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 339




Chuyển nhà 5

Sau đó nhà họ Đường cũng giúp đỡ tìm thợ mộc quen, xem thử trong tay bọn họ có hàng tồn không, tìm được một cái tủ quần áo nhưng cái rương thì vẫn không có.

Cho nên vào ngày Chương Thục Phân gả chồng, nhà họ Chương chỉ có thể gom tiền lễ cho phong phú một chút, còn đồ cưới thì khi nào làm xong sẽ bù đắp sau.

Phong Ánh Nguyệt giúp Chương Thục Phân trang điểm cô dâu, phụ việc nấu nướng, bàn tiệc bên phía nhà họ Chương cũng không tệ lắm, nhưng bên nhà họ Dương, cũng chính là bên nhà chồng của Chương Thục Phân lại quá nhiều vấn đề.

Đây là sau khi Chương Thục Phân về nhà lại mặt, Phong Ánh Nguyệt nghe Đường Văn Tuệ kể lại.

“Không nói tới việc chỉ có mỗi một món ăn mặn, mấu chốt là món ăn mặn kia còn chưa ninh chín, không thể nhai được.”

“Bàn tiệc là đưa tiền cho người ta làm hay là nhà tự nấu?”

Mẹ Đường hỏi.

“Tự làm, vẫn là chị của Thục Phân và cô hai bao thầu.”

Đường Văn Tuệ nói tới đây lập tức nổi giận: “Lúc Thục Phân lại mặt, đôi mắt đều sưng lên, có vẻ đã khóc một trận, nhưng bọn em hỏi thì cậu ấy không nói, nói bản thân vẫn ổn, không có ai ăn h.i.ế.p cậu ấy cả.”

“Cho dù bị ăn h.i.ế.p thì có thể làm thế nào? Đã gả đi rồi, em ấy cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.”

“Tình hình là như thế này, mẹ chồng của Thục Phân là chị em của mẹ chồng em, khi còn trẻ hai người họ coi như cũng thân thiết, sau đó mỗi người đều được gả đi, cũng không có giao tiếp gì cả, không ngờ rằng hôm đó đi uống rượu mừng của một nhà khác, hai người gặp lại nhau, đôi bên đều có con cái chưa lập gia đình, thế là quyết định để hai đứa trẻ gặp nhau.”

Kết quả, Thục Phân coi trọng con trai của đối phương, Dương Thân Lâm.

Chương Nam Tuyền cũng đã nhiều lần nghe ngóng qua, Dương Thân Lâm này quả thật là một người không tệ, trên anh ấy có hai người chị gái đều đã gả chồng, cha mẹ không tồi, còn có một người ông tuổi tác đã cao.

Thành viên gia đình cũng rất đơn giản.

“Nhưng ai mà ngờ được, hai bà cô kia gả ngay trong đội, một ngày về nhà hai lần, còn muốn lập quy củ với Thục Phân, đều là con nhà nghèo cả lại còn bắt bẻ mấy chuyện nhỏ, còn nói tổ tiên nhà họ Dương bọn họ từng có tú tài đấy.”

Đường Văn Tuệ càng nói càng tức giận, hận không thể chạy tới nhà họ Dương mắng mấy người kia một trận.

“Anh Nam Tuyền cũng cảm thấy mắt mù rồi mới không nhìn rõ được người nhà bên kia, còn nữa, hôm lại mặt suýt chút nữa anh ấy đã đánh nhà họ Dương một trận, may mà Thục Phân cản lại, anh ấy còn định tới nhà họ Dương nói một chút, cũng là Thục Phân can ngăn!”

Đường Văn Tuệ vỗ đùi, không ngừng thở dài.

Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường liếc nhìn nhau, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì mới ổn.

“Bây giờ con bé không cho Nam Tuyền qua đó làm chỗ dựa, sau này e rằng hai bà cô kia sẽ càng ngày càng ghê gớm, đứa nhỏ này sao lại ngốc như thế chứ!”

Mẹ Đường cũng vỗ đùi.

“Đúng vậy, mẹ chồng con cũng sắp tức tới bệnh luôn rồi!”

Đường Văn Tuệ thậm chí còn muốn mở não Chương Thục Phân ra xem, rốt cuộc trong đó chứa cái gì.

“Đợi sau này con bé bị thua thiệt nhiều thì mới biết tốt xấu.”

Mẹ Đường chỉ có thể nói như vậy.

Còn chưa biết sau khi cưới Chương Thục Phân sống thế nào, mấy người Đường Văn Sinh đã thu dọn đồ đạc đi lên huyện, ở lại huyện một đêm, ngày hôm sau Đường Văn Sinh cầm hành lý đi lên tỉnh.

Lần này, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường cùng đi đưa tiễn Đường Văn Sinh tới bến xe.

Cô còn đem theo mấy quả trứng luộc, nhét vào trong túi Đường Văn Sinh: “Trên đường đi có đói bụng thì ăn.”

Đường Văn Sinh dở khóc dở cười nói: “Em nấu khi nào?”

“Mẹ nấu hồi sáng sớm.” Phong Ánh Nguyệt cười cười nhìn anh: “Lần này anh đi một mình, nếu ở ký túc xá không quen thì có thể thuê phòng của cậu mà ở.”

“Anh biết, em không cần lo lắng cho anh.” Đường Văn Sinh ôm nhẹ lấy cô: “Anh sẽ viết thư cho em.”

“Được.”

Phong Ánh Nguyệt gật đầu, đẩy anh ra: “Không giữ anh nữa, nhanh lên xe đi.”

“Cha, cha phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé, nhớ giao thư của con cho anh Vĩnh Bình.

Nguyên Đản nhắc nhở cha mình.

“Đã nhớ.” Đường Văn Sinh xoa xoa đầu con trai, rồi lại nhìn qua mẹ Đường: “Mẹ, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe.”

“Được.” Mẹ Đường gật đầu, nghe thấy nhân viên bán vé đang đọc địa điểm, bà tranh thủ thời gian phất phất tay với con trai: “Nhanh lên xe đi, đừng lo lắng cho chúng ta.”

Đường Văn Sinh quay đầu lại nhìn bọn họ vài lần, lúc này mới lên xe.

Sau khi xe đi rồi, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường mới trở về ký túc xá.

Mới vừa lên lầu đã thấy ở căn số hai của tầng hai, chị dâu Trần đang ngồi phơi nắng trước nhà, nói tới phơi nắng, Phong Ánh Nguyệt vẫn thích ở ban công nhà mình phơi nắng, thật sự vô cùng dễ chịu.

Nhưng khi thấy ban công nhà chị dâu Trần, cô cũng hiểu sao cô ấy ra ngoài này, nhà cô ấy có hai đứa nhỏ, một trai một gái, tuổi hai đứa cũng đã lớn, không thể ngủ chung một phòng, cho nên ban công bị chuyển đổi thành phòng cho con gái, muốn phơi nắng tất nhiên chỉ có thể ra trước hành lang mà thôi.

“Tiễn xong rồi à?”

Chị dâu Trần lớn tiếng chào hỏi với bọn họ.

“Đúng vậy.” Mẹ Đường trả lời: “Ngày mai là phải khai giảng rồi.”