Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 337




Chuyển nhà 3

Cô vốn cho rằng nó là nhà ngang, dạng nhà chỉ có một phòng, hóa ra không phải, nó là kiểu có hai phòng nhỏ. Từ cửa đi vào, ngay cửa sổ gần cửa ra vào là chỗ nấu cơm, đi vào trong nữa là một phòng khách nhỏ, bên ngoài phòng khách còn có một ban công, đi vào bên trái là một căn phòng lớn, bên phải là phòng nhỏ, sạch sẽ, có điều bên trong không có gì cả, cần mua thêm đồ.

Ba căn nhà đều có bố cục không khác nhau là mấy, có điều căn nhà sát bên cạnh dựa vào tường, ban công nhà đó hình như lớn hơn một chút, Phong Ánh Nguyệt lựa chọn căn phòng này.

Hiệu trưởng Lý đưa chìa khóa cho cô.

“Chỉ có một mình tôi có thể ở thôi sao? Tôi có thể để người nhà tới ở cùng không?”

“Đương nhiên là được.” Hiệu trưởng Lý cười, chỉ vào một người đúng lúc mới đi mua đồ ăn về: “Vị kia chính là cô vợ trẻ của thầy Trương bên trung học cơ sở.”

Phong Ánh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, sau đó hiệu trưởng Lý đưa cô đi gặp thầy Thượng Quan.

Cô nói chuyện với thầy Thượng Quan một lúc rồi mới rời khỏi trường học.

Đường Văn Sinh vẫn đang chờ ở bên ngoài, thấy cô đi ra, trên mặt còn ý cười, anh liền biết chuyện hôm nay không tệ.

“Thế nào rồi?”

“Chưa chuyển qua chính thức, tiền lương vào tay một tháng hai mươi ba đồng, ký túc xá không tệ, là dạng hai phòng ngủ một phòng khách, còn có ban công nhỏ, không cần tốn phí ăn ở, có điều tiền điện nước phải tự trả. Trong nhà cái gì cũng không có, đồ dùng cần phải mua thêm, nhà vệ sinh và nhà tắm đều ở tầng một…”

Hai người vừa nói vừa cười quay về nhà ngang.

Tống Chi thấy hai người bọn họ mua đồ ăn về thì giậm chân nói: “Không phải đã nói trưa nay anh chị qua nhà em ăn cơm sao?”

“Ui cha, tôi bận bịu nên quên mất.” Phong Ánh Nguyệt gõ gõ đầu mình: “Hay là thế này, trưa nay chúng ta cùng nấu ăn rồi ăn chung, nếu không đồ ăn để tới tối sẽ hư mất.”

“Chỉ đành như vậy.” Tống Chi lại trừng mắt nhìn cô một cái: “Chị đừng cố tình đấy.”

“Không có đâu.” Phong Ánh Nguyệt cúi đầu, sờ sờ gương mặt của con trai Tống Chi - Tiểu Diệp Tử: “Về nhà với dì Phong nhé.”

Tiểu Diệp Tử ôm lấy chân mẹ mình, không động đậy.

Đứa nhỏ này cũng thông minh thật.

“Sao thế, còn sợ dì Phong bán con đi sao?”

Tống Chi cười không ngừng được.

Mặt Tiểu Diệp Tử đỏ ửng, trốn đằng sau mẹ: “Con không có sợ đâu, con là đàn ông!”

“Vậy đàn ông mau buông mẹ ra.”

Tống Chi và Phong Ánh Nguyệt cùng trêu đùa Tiểu Diệp Tử một lúc, sau đó cô ấy về khóa cửa nhà lại, qua bên chỗ Phong Ánh Nguyệt giúp cô làm cơm.

Họ cũng gọi chị dâu Triệu lát nữa cùng qua ăn cơm, chị dâu Triệu lấy lý do mình phải về nhà mẹ đẻ mà uyển chuyển từ chối, tới khi họ bắt đầu ăn cơm, quả thật chị dâu Triệu cùng với thằng hai khóa cửa nhà đi ra ngoài.

Bọn người Tống Chi cũng không để ý, Đường Văn Sinh mua nước ngọt về, là món đồ uống bọn nhỏ thích nhất. Vừa đúng lúc hôm nay Hồng Kiến Quân không đi làm, cũng cùng họ ăn cơm.

Khi Nguyên Đản về nhà thì thấy một bàn đồ ăn ngon, mừng rỡ vô cùng, mặt mày hớn hở, Tiểu Diệp Tử và Nguyên Đản có quan hệ tốt nên cậu nhóc muốn ngồi với cậu bé, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho cậu bé. Tiểu Diệp Tử cứ gọi anh Nguyên Đản, vô cùng yêu thích cậu nhóc.

Ăn cơm trưa xong không bao lâu thì Nguyên Đản phải đi học.

Đứa nhỏ bằng tuổi cậu nhóc ở nhà ngang cũng có mấy người, bây giờ không cần mẹ Đường đưa đi học mà cậu nhóc tự đi.

Sau khi bọn Tống Chi rời đi, Phong Ánh Nguyệt nói với mẹ Đường chuyện dọn nhà.

“Mẹ, mặc dù con về rồi, nhưng vẫn phải làm phiền mẹ dọn qua ở với con.”

“Cái này mẹ biết, con làm giáo viên cũng rất bận rộn, mẹ nấu cơm giúp con, dọn dẹp nhà cửa một chút, con cũng có thể yên tâm dạy học.”

Đường Văn Sinh thuyết phục mẹ Đường về công việc của bà.

Ký túc xá mới rất lớn, bốn người ở thì không quá rộng, nhưng phòng khách thật sự rất lớn, cho nên Phong Ánh Nguyệt dẫn theo mẹ Đường, còn có Đường Văn Sinh, sau khi xem xét hết cả nhà, thì chuẩn bị gắn thêm một cái giường ở phòng khách.

Sau khi Nguyên Đản tan học tới xem nhà, cậu nhóc giơ tay lên nói: “Con ở phòng khách, bà nội ở phòng nhỏ, cha mẹ ở phòng lớn.”

“Cũng chỉ đành như thế.”

Đường Văn Sinh gật đầu, lại đo đạc kích thước cho tốt: “Hoàn toàn đủ, cho dù là ở phòng khách, cha cũng sẽ để con ở thoải mái, ban công thì để làm phòng sách nhỏ cho con, mùa đông để bếp lò ở trong đó cũng sẽ rất ấm áp.”

“Vâng.”

Nguyên Đản vô cùng hưng phấn gật dầu, sau này cậu nhóc đi học cũng thuận tiện, đi xuống dưới lầu là trường học rồi.

Tốn khoảng mười ngày, bọn họ không chỉ chuyển đồ đạc từ nhà ngang qua ký túc xá, còn mua thêm mấy bộ đồ dùng trong nhà, thậm chí Đường Văn Sinh còn quét vôi cho nhà mới, mẹ Đường thì choàng rèm cửa mà bà tự làm lên cho mấy cái cửa sổ, chỉ có cửa sổ chỗ nấu cơm là không có rèm.