Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 334




Nguyên Đản bị mắng 7

Mua giày cho con nít là phải mua lớn hơn một cỡ. Đây là lần đầu tiên Đường Văn Sinh mua giày cho Nguyên Đản, trước đây đều do người trong nhà tự làm.

“Có vừa không?”

“Không vừa lắm.”

Nguyên Đản thành thật trả lời.

“Phải mua lớn hơn một cỡ. Trẻ con lớn nhanh, năm nay mang vừa, nhưng năm sau thì không mang được nữa.” Người bán giày nói vậy.

“Đi mấy bước để cha nhìn xem.”

Đường Văn Sinh nói Nguyên Đản đi thử mấy bước, Nguyên Đản không chỉ đi mà còn nhảy mấy cái.

“Cũng được, cột dây giày chặt một chút là có thể vừa đi vừa nhảy luôn.” Đường Văn Sinh mua, Nguyên Đản tiếc không muốn mang ngay nên ôm về nhà.

Dáng vẻ ngây ngốc làm Đường Văn Sinh cũng phải bật cười.

Vì sắp phải đi nên Đường Văn Sinh mua khá nhiều bột ngô và bột mì, mỗi loại một trăm cân, cộng thêm những thứ khác nữa thì rất nặng. Lúc trở về, anh không thể chở thêm người khác, chỉ đánh xe bò về nhà.

Thấy anh mua nhiều đồ như vậy, mẹ Đường và cha Đường lần lượt mắng anh một trận.

Thậm chí còn muốn chia ra một nửa để họ mang vào thành phố.

Đương nhiên là Phong Ánh Nguyệt và anh không cần, họ cất vào tủ thực phẩm rồi khóa lại.

Sáng hôm sau, nhóm người Phong Ánh Nguyệt mang túi vải vào trong huyện để mua vé tàu. Lần nào họ đi cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ mang ít lạp xưởng xông khói cho cậu Lưu và những người khác là được, còn lại thì mang càng ít càng tốt.

Dù sao qua mấy tháng nữa, Phong Ánh Nguyệt sẽ không sống trong nhà họ Lưu, cô không ở đó, Đường Văn Sinh cũng chuẩn bị ở trọ tại trường.

Lúc đến nhà họ Lưu, cậu Lưu cũng giống năm vừa rồi, không đi làm mà ở nhà chờ bọn họ.

Còn Lưu Phân thì đi làm ở hiệu sách.

Hai người rất vui khi thấy cậu Lưu đã lên cân.

Tới tối, Phong Ánh Nguyệt làm một bàn đồ ăn, chờ Lưu Phân về thì bắt đầu ăn.

“Không phải cha lải nhải với con đâu, nhưng mà nhân lúc còn trẻ thì tìm một người khác đi.” Lúc ăn cơm, cậu Lưu nói như vậy với Lưu Phân.

Lưu Phân thở dài: “Cha à, bây giờ con không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ nghĩ phải chăm sóc cho cha rồi nuôi Quải Quải khôn lớn, những việc khác thì cứ để tự nhiên.”

Cậu Lưu nhìn sang Phong Ánh Nguyệt, muốn để Phong Ánh Nguyệt khuyên nhủ giúp mình, cùng lúc đó cô cũng nhận được ánh mắt cầu cứu của Lưu Phân. Hai người đều đang nhìn cô, cô nhìn sang Đường Văn Sinh một cách khó khăn.

Đường Văn Sinh ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này không thể gấp được, cậu, chúng ta cứ từ từ thôi. Con người mà, duyên phận là điều quan trọng nhất, sau đó mới là tính cách.”

“Phải phải.” Lưu Phân gật đầu liên tục, sau đó lại gắp đồ ăn cho cậu Lưu: “Cha, cha yên tâm đi. Con sẽ lập gia đình mà, nhưng sẽ hơi trễ một chút, cha đừng gấp gáp như vậy.”

“Vậy đi.” Cậu Lưu cũng đau lòng con gái, nghe vậy thì gật đầu.

Lúc rửa chén, Lưu Phân và Phong Ánh Nguyệt cùng nói với những chuyện đã xảy ra trong con ngõ nhỏ vào dịp Tết: “Bồ Vũ đã kết hôn, đúng lúc anh cả Lâm trở về thăm người nhà, còn uống một ly rượu mừng nữa đấy.”

“Em nhớ Bồ Vũ thích anh cả Lâm nhiều năm rồi cơ mà?”

Phong Ánh Nguyệt hỏi.

Lưu Phân gật đầu: “Nhưng không thành, cô ấy theo đuổi anh ấy mười mấy năm rồi, còn theo về quê nữa. Nhưng trong mắt anh cả Lâm lại có một người khác, nghĩ lại cũng thương cho Bồ Vũ. Nhưng bây giờ tốt rồi, cô ấy gả cho người có điều kiện khá tốt, đối xử với cô ấy cũng tốt. Hôm cô ấy kết hôn, chị thấy cô ấy cười rất nhiều.”

Nói xong, cô ấy lại tặc lưỡi, nói nhỏ với Phong Ánh Nguyệt: “Nhưng nhìn sắc mặt anh cả Lâm cũng không tốt lắm đâu. Thật là! Mặt của anh ấy rất khó chịu! Chị còn nghe thím Lâm mắng anh ấy mấy ngày trời, sau đó anh ấy về quê luôn, còn không chào hỏi người nhà.”

“Chắc là thấy Bồ Vũ tốt quá nên hối hận rồi nhỉ?”

“Chắc cũng hối hận một chút, nhưng nhiều hơn là thấy sau lưng mình ít đi một cô gái đấy.”

“Cũng phải.” Phong Ánh Nguyệt thở dài: “Lúc trước em từng nghe một câu nói thế này, người đang ngồi bên cạnh một bếp lửa nóng hầm hập không thể không cảm nhận được sự nồng nhiệt đó, chỉ là người đó có muốn tiếp nhận hay không mà thôi.”

Lưu Phân giơ ngón cái lên: “Câu này có lý quá.”