Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 330




Nguyên Đản bị mắng 3

Sau khi chị cả Đường nghe kể mới biết đã có chuyện gì xảy ra, cô ấy nhếch miệng, nói nhỏ với Phong Ánh Nguyệt: “Lần trước phải lãnh hậu quả nặng như vậy mà chị ta còn chưa thấy đủ à?”

“Bản tính khó dời mà.” Phong Ánh Nguyệt cũng nhỏ giọng đáp lại.

“Họ sẽ không ly hôn đâu, dù sao thì chị ta cũng đã sinh nhiều con cho nhà cậu thế mà. Nhưng nếu cứ như vậy, bây giờ anh cả họ còn chịu được, sau này già rồi thì không chắc.”

“Già rồi vẫn còn bọn nhỏ, em thấy mấy đứa nhỏ được dạy dỗ khá tốt.” Trừ thằng sáu được chị dâu họ cưng chiều thì mấy đứa còn lại đều khá ngoan ngoãn.

Chị cả Đường lắc đầu: “Em nghĩ tích cực quá.”

Ngày mai, Nguyên Đản và A Tráng sẽ là phù dâu nhí, bây giờ đang thử đồ do chị hai Đường may.

“Đẹp quá.”

Chị dâu Đường cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhỏ: “Ngày mai phải nói gì, nói như thế nào, đã nhớ rõ chưa?”

A Tráng gật đầu: “Cháu nhớ rồi, đêm nào cháu cũng học thuộc lòng.”

“Cháu cũng vậy.”

Nguyên Đản gật đầu, vuốt ve quần áo trên người: “Thím ơi, bộ đồ này có màu mè quá không?”

“Màu mè gì chứ, đây là đám cưới đó có biết không? Phải rực rỡ như vậy.”

Phong Ánh Nguyệt và chị cả Đường đi vào nhà, đúng lúc nghe thấy lời này, chị cả Đường ngắm nghía bộ quần áo của hai đứa nhỏ, cảm thấy rất đẹp: “Đúng là phải rực rỡ, ngày mai hai đứa phải giữ vững tinh thần đấy, đừng để dì nhỏ của các cháu phải mất mặt.”

“Dạ!”

Hai đứa đồng thanh nói.

Khi trời tối, có rất nhiều người tập trung trong phòng của Đường Văn Tuệ.

Đầu tiên là chị cả Đường đặt quà cưới của mình ở bên cạnh ngăn tủ, sau đó là chị dâu hai Đường, cuối cùng là vợ chồng Đường Văn Sinh.

Đường Văn Tuệ nhìn mấy món đồ, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc: “Nhiều quá.”

“Nhiều gì chứ, đều là những thứ có thể sử dụng được đấy.” Chị cả Đường xoa đầu cô ấy: “Đảo qua đảo lại, cuối cùng em gái của chúng ta cũng xuất giá rồi.”

“Đúng vậy, lúc em mới về nhà họ Đường, em ấy mới chỉ là một cô bé mà thôi.” Chị dâu hai Đường cũng suýt xoa.

Sau khi Đường Văn Sinh đặt đồ xuống, anh yên lặng đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại.

Trong ba người, chỉ có Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ biết nhau khá trễ, nhưng tình cảm giữa hai người khá tốt. Mấy người họ nói chuyện với Đường Văn Tuệ ở trong phòng hồi lâu, mãi đến khi mẹ Đường tới mới rời đi.

Mẹ Đường tới cũng không nói gì khác, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu: “Từ nay con đã là con dâu nhà người khác, làm dâu không giống với làm con, đừng nói chúng ta phải ở xa nhau, cho dù có ở gần, nếu có chuyện, cha mẹ cũng không giúp được. Con phải dựa vào chính bản thân mình.”

Đường Văn Tuệ nghiêm túc lắng nghe, cô ấy quý trọng từng giây phút được ở nhà vô cùng.

Năm giờ sáng ngày hôm sau, Phong Ánh Nguyệt rửa mặt sạch sẽ rồi đi tới phòng Đường Văn Tuệ để trang điểm cho cô dâu.

Đường Văn Tuệ ngáp ngắn ngáp dài, nhìn là biết tối hôm qua ngủ không được ngon.

Phong Ánh Nguyệt nói cô ấy nhắm mắt lại, không cần phải lo gì cả. Sau khi cô trang điểm xong, lại nói Đường Văn Tuệ nằm ngủ tiếp.

“Cẩn thận, đừng xoay người đấy.” Phong Ánh Nguyệt dặn dò.

Đường Văn Tuệ đáp lời: “Vâng.”

Giọng nói cũng khá yếu ớt.

Phong Ánh Nguyệt thấy mà buồn cười, vươn tay gõ lên mũi cô ấy: “Tối hôm qua mấy giờ em mới ngủ vậy?”

“Không biết, chỉ biết là khuya lắm.” Đường Văn Tuệ định dụi mắt nhưng chợt nhớ mình đã trang điểm nên đành đặt tay xuống: “Mẹ đã dậy chưa?”

“Dậy rồi, đang bận bịu trong bếp đấy.” Phong Ánh Nguyệt nói.

Đường Văn Tuệ giơ ngón tay cái lên: “Giỏi quá, hôm qua em với mẹ ngủ gần như cùng lúc mà.”

“Chị nghĩ cả đêm qua mẹ không ngủ luôn đấy.” Phong Ánh Nguyệt nhớ tới quầng thâm ở mắt của mẹ Đường.

Đường Văn Tuệ ngồi bật dậy: “Không ngủ à?”

“Ừm.”

Đường Văn Tuệ cũng không ngủ nữa, cô ấy sắp xếp lại các món đồ trong phòng, lát nữa chờ nhà trai qua sẽ đưa đi.

“Dì nhỏ, dì ăn bánh trôi đi.”

Nguyên Đản bưng một chén bánh trôi lớn vào.

“Sao nhiều quá vậy?”

“Không nhiều, chỉ có mười hai cái thôi.”

Đường Văn Tuệ:...

“Bà nội nói đây là trăng đỏ, cuộc đời của dì về sau sẽ thật rực rỡ. Dì phải ăn hết đấy, ông nội nói không được bỏ dở, bác gái sợ dì ăn không hết nên nặn nhỏ lắm rồi đấy.”

Nguyên Đản chỉ vào cái chén.

Đường Văn Tuệ nhìn qua, đúng là bánh trôi nhỏ, cô ấy vỗ ngực: “May mà chị dâu nghĩ cho dì, nếu không dì không nuốt nổi đâu.”

Nguyên Đản cười toe toét, sau khi Đường Văn Tuệ ăn xong, nó lại cầm chén đũa đi.

Ở nông thôn có một quy tắc bất thành văn, nếu con gái xuất giá hôm nay, trước khi nhà trai tới đón người thì không được ra khỏi phòng, nếu không cả đời sẽ rất vất vả.

Thế nên Đường Văn Tuệ mới có thể ăn cơm trong phòng.