Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 325




Mùng tám tháng chạp 1

Nói là làm, Nguyên Đản chạy về nhà lấy giỏ tre, mang theo cái kẹp gỗ mà trước đây anh hai Đường làm cho nó, nói với Phong Ánh Nguyệt họ một tiếng rồi chạy đi.

Phong Ánh Nguyệt dặn dò một câu bảo bọn nhỏ đừng chơi đến muộn quá, trời đang lạnh, ở bên ngoài quá lâu dễ bị cảm lạnh lắm.

“Vâng biết rồi ạ.”

Nguyên Đản đáp lại, A Tráng mang những thứ y hệt Nguyên Đản, cả hai cùng rời khỏi khe núi, chỉ sợ Yêu Muội đòi đi theo.

Con bé đó nhỏ xíu mà thích chơi lớn, đi theo còn phải cẩn thận trông con bé, sợ bị gai hạt điều đ.â.m phải.

Anh hai Đường cho chú ba Đường xuống ở công xã trước rồi mới mang thịt đến nhà cô, sau đó mới đến nhà cậu.

Nhà chị cả Đường là xa nhất, cho nên anh ấy định đến đó cuối cùng, sau khi mang đến đó xong thì đúng lúc về nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Đường.

Lúc đến nhà cậu thì cả gia đình đều đang ở nhà hết, thấy hai người họ mang thịt đến thì cậu cả mà mợ cả đều rất vui mừng.

“Thằng hai, em dâu, vào đây sưởi ấm đi.”

Anh cả họ nhiệt tình mời họ vào.

“Không thể ở lại lâu được, còn phải đến nhà chị cả nữa.” Anh hai Đường chỉ nhận lấy điếu thuốc của anh cả họ nhưng không vào nhà, vẫy tay với mọi người rồi cưỡi xe bò đi.

Điếu thuốc đó anh ấy cũng không hút, lát nữa sẽ đưa nó cho cậu cả.

Chị dâu họ đợi họ đi mới đến nhà bếp cắt thịt, thật ra cũng không ít, tận ba cân hơn, nạc mỡ đan xen lẫn nhau.

Cũng xem là thịt ngon.

“Lúc nãy em thấy trong gùi của họ vẫn còn hai miếng thịt nữa, trông có lẽ có mỡ hơn, cũng nặng hơn miếng thịt đưa chúng ta.”

Chị dâu họ lẩm bẩm.

Mặt mợ cả biến sắc, trợn mắt nhìn cô ta: “Nói lung tung gì thế! Mang thịt đến cho chúng ta đã là rất tốt rồi, tại sao còn phải so sánh làm gì?”

“Nhà mẹ đẻ con mang được mấy miếng thịt sang đây? Không phải lần này cũng là miếng thịt nạc nhất kém nhất sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-325.html.]

Anh cả họ bước vào thì nghe hai người nói thế, lập tức quở trách chị dâu họ một trận: “Tôi thấy cô muốn về nhà mẹ đẻ ở rồi đúng không!”

“Em chỉ lẩm bẩm vài câu thôi mà, có nói gì đâu chứ.” Chị dâu họ bị dọa một phen vội vàng lên tiếng.

Kể từ lúc cô ta không còn quán xuyến cái nhà này nữa thì thái độ của cha mẹ chồng dành cho cô ta cũng không còn tốt như xưa, tức c.h.ế.t đi được.

“Cô vẫn chưa nói gì sao?”

Anh cả họ cười lạnh lùng, rồi nhìn sang miếng thịt: “Chỉ cần ngày mai thức dậy tôi thấy miếng thịt ít đi chút nào thì cô cút về nhà mẹ cô đi! Thích bù đắp cho nhà mẹ đến vậy thì ở chỗ tôi làm gì nữa.”

“Em không làm vậy đâu!”

Mặt chị dâu họ đỏ ửng lên, cách đây không lâu, em trai cô ta mới trả hết số tiền nợ lúc trước, cô ta thấy miếng thịt này đúng là muốn lấy một ít về nhà mình, nhưng bây giờ bị chồng mình vạch trần như thế thì cho dù cô ta muốn lấy cũng không dám nữa.

Cậu cả đứng bên cạnh lấy ra vại muối, không nói gì cả, chuẩn bị đem thịt đi ướp, như vậy thịt sẽ lâu hư, nhà họ dự định hai mươi tám tháng chạp mới mổ heo, còn tận vài ngày.

Màn đêm buông xuống, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, đồ ăn buổi trưa còn khá nhiều nên cơm tối rất đơn giản, hâm nóng lên lại là ăn được.

Sườn heo được hầm lại cho nên ăn mềm hơn lúc trưa, thậm chí có một số phần lúc gắp lên thì xương và thịt tự tách nhau ra.

Phong Ánh Nguyệt còn làm món nước chấm ớt, nếu như thấy không đủ cay thì có thể chấm thêm.

Nguyên Đản và cha Đường rất thích, bốn người Đường Văn Sinh cũng rất thích ăn như thế này.

“Cũng không biết họ tặng thịt xong hết chưa nữa.”

“Có xe bò nên nhanh lắm, có lẽ đã đến nhà mẹ đẻ của chị dâu rồi.” Đường Văn Sinh nói.

Nói mãi nói mãi lại nói đến chuyện ngày kia nhà họ Chương mổ heo, đương nhiên Đường Văn Tuệ phải qua đó giúp một tay.

Ăn cơm tối xong, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đến thăm nhà chú ba Đường, Đường Văn Tuệ và mẹ Đường đến nhà bác cả Đường, Nguyên Đản và cha Đường ở nhà, ngồi trong bếp trông chừng miếng thịt đang hun khô.

Thị trấn đã có điện nhưng trong đội vẫn chưa được lắp điện hết, ví dụ như đội của họ muốn lắp được điện thì sợ là phải đợi đến mùa hè năm sau.

“Lúc chưa có điện thì mọi người đều muốn lắp, bây giờ nó gần ngay trước mắt như thế thì lại có một số người không muốn lắp nữa.”

Nhắc đến chuyện lắp điện là thím ba Đường lại cảm thấy ngứa ngáy.

Lắp dây điện lên thì phải xây cột điện, vậy chắc chắn phải chiếm một phần đất nào đó, thậm chí còn có nơi sẽ chiếm phần đất riêng của mình nữa, cho dù đã chia bù lại phần đất khác nhưng có một số người vẫn không đồng ý, cho nên chuyện lắp điện cũng bị trì trệ.