Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 310




Lưu Phân còn sống không? 1

Vì trên xe nhiều người, mẹ Đường ngồi còn cha con hai người thì đứng trước mặt bà thì thầm nói chuyện.

Nhà lầu và ô tô lướt qua rất nhanh ngoài cửa sổ xe, mẹ Đường nhìn mãi, cuối cùng càng xem càng chóng mặt, bà cảm thấy khó chịu, một người đàn bà trung niên ngồi cạnh bà lập tức nói.

"Em gái, có phải em bị say xe không? Đừng nhìn ngoài cửa sổ nữa là hết ngay thôi."

Nghe được lời bà ấy nói, hai người Đường Văn Sinh vội nhìn sang mẹ Đường: "Mẹ, nghe thím ấy đi."

"Bà nội, có ổn không ạ?"

"Không sao hết không sao hết." Mẹ Đường vội vàng phất tay rồi nói cảm ơn với người bên cạnh: "Chị, đúng là em hơi say xe thật, nhưng tỉnh thành này phồn hoa quá nên em không kìm lòng được muốn xem."

"Em gái là người ở đâu thế? Nghe khẩu âm của em thì chắc là người ở thành phố Bắc bên kia."

Người đàn bà trung niên kia cũng là người thích nói chuyện nên hàn huyên với mẹ Đường.

"Đúng vậy, em là người ở thành phố Bắc bên kia, nhưng không ở trong thành phố, chỗ bọn em cách nội thành khá xa."

"Chị vừa nghe là biết ngay mà, không giấu gì em." Người đàn bà trung niên kia tặc lưỡi một cái: "Con dâu hai nhà chị là người ở chỗ các em."

Thấy hai người tán gẫu rất hăng say, hai người Đường Văn Sinh cũng không làm phiền.

Dù sao Nguyên Đản cũng chỉ là con nít, lần đầu vào thành phố lớn nên tất nhiên sẽ thấy tò mò với mọi thứ.

"Cha, nhiều ô tô quá, trong huyện chúng ta chỉ có mấy chiếc như thế thôi, còn cũ mèm nữa chứ."

"Qua mấy năm nữa là trong huyện chúng ta cũng có rất nhiều ô tô thôi." Đường Văn Sinh cười nói.

Trong huyện đã có điện rồi, các trấn trên cũng bắt đầu lần lượt nối dây điện, trong đội của họ cũng tích cực tham dự, nghĩ lại thì sau khi trấn trên có điện, chắc đội sản xuất cũng sẽ có điện sớm thôi.

Đường Văn Sinh hỏi một chút về chuyện nối dây điện, dựng cột điện, Nguyên Đản biết cái gì thì trả lời cái đó.

"Mẹ, chúng ta sẽ xuống ở trạm tiếp theo, mẹ chuẩn bị nhé."

Thấy sắp tới hẻm Trường Nhai, Đường Văn Sinh nhắc nhở mẹ Đường.

Mẹ Đường lập tức đứng dậy, nắm tay vịn để đi tới cửa sau, Đường Văn Sinh và Nguyên Đản xách đồ đi theo, sau đó khi xe dừng lại thì họ bước xuống cùng nhau.

Còn người đàn bà trung niên nói chuyện vui vẻ với mẹ Đường ban nãy đã xuống trạm từ lâu. "Phía trước là trường mà con và A Nguyệt học, chờ mẹ nghỉ ngơi cho khỏe rồi chúng ta đi dạo."

Đường Văn Sinh chỉ về hướng trường học và nói.

"Được, Nguyên Đản cũng phải đi xem, xem nhiều một chút." Mẹ Đường cười tủm tỉm xoa đầu Nguyên Đản: "Không phải cháu muốn làm bác sĩ sao? Trường đại học mà cha cháu học dạy người ta làm bác sĩ đấy!"

"Vâng ạ!"

Nguyên Đản gật mạnh đầu.

Lúc bọn họ về đến nhà thì cậu Lưu và Phong Ánh Nguyệt còn bận việc trong bếp.

"Ánh Nguyệt ơi." Mẹ Đường vừa vào sân đã kêu Phong Ánh Nguyệt.

"Con đây ạ." Phong Ánh Nguyệt đáp lời, đi cùng cậu Lưu ra ngoài để đón bọn họ.

Sau khi Nguyên Đản đi theo Đường Văn Sinh đặt đồ lên bàn trong nhà chính thì chạy về phía Phong Ánh Nguyệt bọn họ: "Mẹ! Thưa ông cậu ạ."

Cậu Lưu đang nói chuyện với mẹ Đường nghe thấy tiếng gọi ông cậu này, lập tức hớn hở ra mặt: "Nguyên Đản đấy sao? Lớn lên tuấn tú thật đó!"

Sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, mọi người dùng bữa vô cùng náo nhiệt.

Từ lúc Nguyên Đản học lớp một thì không còn ngủ chung với mẹ Đường nữa, nó ngủ buồng ngoài còn mẹ Đường ngủ buồng trong.

Sau khi tới đây, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường ngủ trong phòng lớn, còn Đường Văn Sinh thì dẫn Nguyên Đản tới thư phòng để ngủ.

Sau khi cất đồ đạc xong, Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản đi tìm Vĩnh Bình.

"Con có mang chim gỗ cho Vĩnh Bình." Nguyên Đản lấy quà mà mình chuẩn bị ra.

"Tầm này Vĩnh Bình sắp về rồi, chúng ta qua kia chờ đi."

Vĩnh Bình đi học vẽ tranh.

"Vâng ạ."

Còn mẹ Đường thì vẫn đang nói chuyện với cậu Lưu, Đường Văn Sinh cũng ở đó.

Thím Lâm đang phơi củ cải sợi trong nhà, thấy cô dẫn một đứa bé đi vào thì biết ngay đây là ai.

"Đây là Nguyên Đản đúng không? Phải một lát nữa Vĩnh Bình mới về, vào đi, ăn chút bánh táo này." Thím Lâm chiêu đãi nhiệt tình.