Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 304




Đường Văn Tuệ đính hôn 2

Trong phòng bác cả gái cười hỏi mẹ Đường: "Hai vợ chồng thằng ba cũng về rồi, khi nào thì xử lý chuyện của Văn Tuệ đây?"

“Cứ chờ họ về.” Mẹ Đường cười híp mắt gật đầu: “Lại chọn một ngày tốt lành liền quyết định chuyện hôn sự.”

“Được, được.” Bác cả gái cười đến nếp nhăn bên khóe mắt đều tụ lại cùng một chỗ.

Buổi trưa mọi người đều trở về ăn cơm, sợ mẹ Đường một mình bận không chịu nổi, chị dâu hai Đường hoặc Đường Văn Tuệ đều sẽ thay phiên nhau trở về trước giúp đỡ làm bữa trưa.

Bởi vì thu lương thực vừa mệt vừa nóng, cho nên ăn cũng rất nhiều.

Chờ khi chị dâu hai Đường về đến nhà, phát hiện thức ăn đều sắp xong rồi, bánh bao ngô hấp, còn mang cá nuôi được vài ngày ra làm, đó vốn là nhà mẹ đẻ của chị dâu hai Đường đưa tới đấy, ngày hôm đó đã ăn một con.

Còn một con lớn, chị dâu hai Đường nghĩ đến hai vợ chồng thằng ba hai ngày nữa sẽ về, cho nên liền đề nghị muốn nuôi, chờ bọn họ về rồi cùng nhau ăn.

“Chị dâu hai.” Phong Ánh Nguyệt thấy cô ta về, kéo cô ta vào phòng mình trước: “Nhìn xem có thích không.”

Cô mang về chính là áo ngực, vải có thể làm được hai bộ quần áo mùa thu.

"Ơ kìa, em còn mua thật à.” Sau khi trông thấy áo ngực, mặt của chị dâu hai Đường đỏ bừng lên nhưng cũng thích vô cùng, tiến lên sờ một cái: “Thật mềm mại.”

Cô ta cũng nghe thanh niên trí thức nói phụ nữ thành phố đều mặc áo ngực, cho nên khi Đường Văn Tuệ viết thư cho Phong Ánh Nguyệt liền hỏi một câu, có phải thật vậy hay không.

Kết quả Phong Ánh Nguyệt đã mua cho cô ta.

"Em đoán mua cỡ nhỏ, buổi tối chị dâu hai thử xem…”

Trong phòng hai người đóng cửa nói chuyện, Nguyên Đản muốn đi theo sau bị mẹ Đường cười tủm tỉm gọi lại.

“Mẹ cháu cùng bác gái cháu đang nói nhỏ với nhau, cháu không thể đi được.”

“Vì sao không thể đi?”

Nguyên Đản tò mò nói.

“Cháu là người đàn ông nhỏ, không thể nghe mẹ cháu bọn họ nói nhỏ được.”. Đọc 𝒕hê𝐦 các chươ𝗻g 𝐦ới 𝒕ại ﹎ Tr𝑼𝐦𝒕r𝑢y ệ𝗻.𝚅𝗻 ﹎

Mẹ Đường chọc cái đầu nhỏ của nó một cái: "Cháu không tin thì đi hỏi cha cháu đi.”

Đường Văn Sinh bị ép nhận nồi, thấy Nguyên Đản đi về phía mình bên đây, anh vội vàng nói: "Hết củi rồi, Nguyên Đản, con đến sân sau ôm hai cây củi đến đây.” Kết quả Nguyên Đản không mắc mưu, hai tay chống nạnh, hất cằm nhỏ lên chỉ bếp lò bên kia: "Bánh bao sắp phồng đến cái nồi rồi, còn đốt nhà bếp gì nữa.”

Đường Văn Sinh:...

Mẹ Đường ở một bên cười không ngừng được: "Đứa nhỏ này thông minh thật, bây giờ không dễ lừa.”

Cũng may lúc này Phong Ánh Nguyệt đã tới rồi, Đường Văn Sinh thở dài, cầm lấy cặp gắp than lên bỏ thêm một chút củi vụn vào trong bếp lò để giữ ấm trong nồi.

Vài phút sau, chị dâu hai Đường đi ra, mặt của cô ta vẫn còn đỏ, sau khi mẹ Đường nhìn thấy cũng không trêu cô ta: “Nguyên Đản, ra ruộng gọi ông nội cháu về ăn cơm thôi.”

“Được ạ!”

Nguyên Đản giống như là một tướng quân được nhận nhiệm vụ vậy, lập tức liền chạy ra ngoài.

“Chậm một chút, nhìn đường đi.” Phong Ánh Nguyệt nói sau lưng nó.

“Vâng ạ!”

Tốc độ của Nguyên Đản quả nhiên chậm lại.

Lần này bọn họ trở về mua đồ cho mọi người trong nhà, Phong Ánh Nguyệt phụ trách phái nữ trong nhà, Đường Văn Sinh phụ trách quà cho phái nam.

Phong Ánh Nguyệt mua cho ba người mẹ Đường đều giống nhau, vải có thể làm được hai bộ quần áo, áo ngực, còn có bánh táo.

Buổi tối cùng nhau ở bờ sông nghịch nước, Đường Văn Tuệ và chị dâu hai Đường đều theo sát cô, ba người thấp giọng nói chuyện, mặt đỏ rực.

Anh em Đường Văn Sinh thì đưa Nguyên Đản xuống nước hóng mát.

Người đến bờ sông không ít, nhưng đều là người lớn mang theo trẻ con, bảo đảm an toàn của bọn trẻ.

Sau khi thu hoạch vụ thu kết thúc, cả nhà làm một bữa cơm vô cùng phong phú, ăn cơm xong, nhà bếp bên kia cũng thu dọn xong, cha Đường gọi người một nhà vào trong sân một bên hóng mát, một bên mở cuộc họp gia đình.

“Hôm nay chúng ta muốn nói chính là, là chuyện đính hôn của Văn Tuệ và Nam Tuyền, nhà họ Chương bên kia đã mời trưởng bối có đức cao vọng trọng nhất đội sản xuất tới đây để đề cập chuyện đính hôn, chọn ngày là nhà gái chúng ta chọn, nhà trai sẽ tới cửa đưa sính lễ.

Lúc trước Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng biết chuyện này trong thư, cho nên nghe vậy cũng không kinh ngạc, họ nghiêm túc lắng nghe.

Mặt Đường Văn Tuệ đỏ nhất, cây quạt trong tay che đi nửa khuôn mặt của cô ấy cũng có thể nhìn thấy, mẹ Đường cười vỗ vỗ bả vai cô ấy.

"Còn ngượng ngùng, con đã tròn mười tám rồi, đính hôn xong, mẹ và cha con còn có ý định giữ con lại hai năm, Nam Tuyền cũng không có ý kiến, cậu ấy còn nói tranh thủ hai năm này sửa lại nhà."

"May mà là một đội sản xuất, cũng không xa, nếu không, con còn muốn để em gái ở nhà mười mấy năm nữa rồi nói sau.”