Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 302




Thiên phú hội họa 4

Đường Văn Sinh rót rượu cho anh ta: "Ầm ĩ chuyện gì vậy?"

"Haiz, còn không phải là vì chuyện đi công việc sao." Triệu Thiên có chút ủ rũ: "Dù không muốn thăng tiến nhưng tôi cũng phải ráng bò lên thôi."

Thằng cả và thằng hai đang lớn lên từng ngày nên cái nhà này ngày càng chật, bây giờ trời lại nóng như vậy nên ngủ ở đâu cũng thấy nóng.

Thấy anh cả Vương và chú Điền được lên chức, chị dâu Triệu có thể không tức giận sao?

"Chú Điền và anh cả Vương muốn đến ký túc xá mới ở sao?"

Nhà máy sản xuất giấy vừa xây lại ký túc xá, khác với nhà ngang, mỗi căn nhà ở ký túc xá đều có diện tích khoảng sáu mươi mét vuông, lớn hơn nơi này.

Sinh hoạt cũng thoải mái.

"Ừ, tháng sau sẽ dọn vào."

Triệu Thiên gật đầu: "Nên vợ của tôi rất sốt ruột, cô ấy sợ rằng cả đời tôi chỉ có thể mãi để họ sống ở đây thôi."

Phong Ánh Nguyệt chỉ im lặng ngồi ở một bên lắng nghe, cô cũng không có nói gì nhiều.

Hôm sau, sau khi ăn trưa ở nhà Tống Chi, hai người liền ngồi trên xe bò của chị dâu Hồng đem đồ về đội sản xuất.

Đã lâu không gặp, nhìn chị dâu Hồng vô cùng phấn khởi, nghe chị ấy nói mới biết, con của chị ấy thi đậu trường trung học phổ thông, một đứa thi đậu trung cấp, đứa út cũng học rất giỏi nên đương nhiên chị ấy rất vui.

"Chúc mừng chị."

Hai người thành tâm chúc mừng.

"Chị cảm ơn." Chị dâu Hồng vui sướng: "Chị cũng không dám hy vọng quá xa vời, trong nhà có một đứa là sinh viên đại học như hai em thì chị đã hài lòng lắm rồi."

"Nhất định sẽ có." Phong Ánh Nguyệt nói.

Một mình chị dâu Hồng nuôi ba đứa con rất vất vả, nhưng chị ấy vẫn rất lạc quan, không sợ cực khổ hay mệt mỏi, mấy đứa con của chị ấy cũng biết phụ giúp việc nhà, có những đứa con như vậy, cuộc sống về sau của họ sẽ tốt lên.

Nguyên Đản và đám Xuyên Tử chạy khắp nơi ở trong đội, khi thấy vợ chồng Phong Ánh Nguyệt tới, cậu nhóc còn nghĩ mình đang bị hoa mắt: "Anh Xuyên Tử, hai người kia thật giống cha mẹ em."

Xuyên Tử lập tức đánh lên vai cậu nhóc: "Giống đâu mà giống, chính là họ mà!"

Nguyên Đản gào khóc, giống như một quả pháo nhỏ bay thẳng về phía con đường mòn ở bên kia: "Mẹ! Cha!"

"Ừ!"

Hai người lần lượt trả lời, bên trong khe núi vang lên tiếng của bọn họ. Nguyên Đản chạy nhanh hơn.

“Chậm một chút!”

Thấy nó không ngừng mà đi về phía bên này, Phong Ánh Nguyệt lại hô một tiếng.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Nguyên Đản té phịch một cái, Đường Văn Sinh rất không khách sáo nở nụ cười.

Phong Ánh Nguyệt vỗ nhẹ cánh tay anh: “Ngã rồi anh còn cười được.”

“Bản thân nó không nhìn đường.” Mặc dù nói như vậy, nhưng bước chân của hai người vẫn nhanh hơn.

Lúc Nguyên Đản chạy đến trước mặt, có hơi xấu hổ mà xoa xoa mông: “Mẹ, con đã nghe thấy mẹ nói chậm một chút rồi, nhưng con vẫn ngã.”

“Lần sau không được chạy quá nhanh, nếu không ngã thì có thể không phải là m.ô.n.g đau, mà là hàm răng.”

Phong Ánh Nguyệt nghĩ tới trong ngõ nhỏ có một đứa bé, bởi vì muốn chơi đùa với các anh chị, không ngừng đuổi theo ở phía sau, kết quả chân trái vướng vào chân phải, chiếc răng cửa vừa mới mọc ra không được bao lâu liền bị đập gãy.

Nguyên Đản nghe nói như vậy, lập tức bưng kín miệng của mình, trong mắt mang theo sợ hãi: “Con không muốn bị rụng răng!”

“Vậy thì nhìn đường đi.” Đường Văn Sinh ý bảo nó đi ở đằng trước: “Ai ở trong nhà vậy?”

“Bà nội ạ, ông nội bọn họ đi thu hoạch lúa rồi.” Nguyên Đản lại vui vẻ, vui vui sướng sướng mà đi ở phía trước: “Con lại được một tờ giấy khen! Cha, mẹ, sau khi cha mẹ về phải xem kỹ một chút nhé.”

“Được.”

Hai người bao lớn bao nhỏ phía sau đáp lời, trên đường gặp người khác còn phải dừng lại nói vài câu, sau đó tiếp tục đi về nhà.

Biết họ trở về mấy ngày nay cho nên mẹ Đường vẫn luôn ngóng trông, nghe thấy A Tráng chạy tới nói họ đã trở về, mẹ Đường lộ ra nụ cười thật tươi.

Ngược lại cũng không vội đi ra ngoài đón người, mà là kéo ống tay áo lên rửa tay, vào nhà bếp bắt đầu nấu trứng đường.

Đợi khi Phong Ánh Nguyệt bọn họ về đến nhà, nghênh đón chính là món trứng đường tình yêu của mẹ già nấu, mỗi người sáu quả trứng gà, quả thật là phong phú.

Một mình Phong Ánh Nguyệt không ăn hết sáu quả, vì vậy cưỡng ép chia cho mẹ Đường còn có Nguyên Đản mỗi người một cái, Đường Văn Sinh cũng chia cho bọn họ.

Vốn định để cho A Tráng đến đây cùng ăn cơm, kết quả A Tráng đã bỏ chạy.

Có lẽ A Tráng nào biết bọn họ đang ăn gì, cho nên đợi một lát sau, bác cả gái mới cười híp mắt sang đây thăm bọn họ.

Bên cạnh còn mang theo Yêu Muội.

Yêu Muội bây giờ đã biết đi rồi, còn biết gọi người.

“Gọi chú ba, thím ba.”

Bác cả gái chỉ chỉ hai người Phong Ánh Nguyệt, nói với Yêu Muội.