Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 273




Cậu Lưu cho thuê phòng 9

Đường Văn Sinh đã viết thư cho Liêu Thiên Cường kể lại chuyện mình đã tìm được nơi ở, cũng bày tỏ lòng biết ơn với anh ấy. Sau đó Liêu Thiên Cường cũng đã gửi thư lại trả lời rồi nên bọn họ không cần qua đó làm phiền anh ấy nữa.

Lúc xe đến bến xe ở huyện thì trời đã tối.

Hai người về thẳng nhà ngang. Hôm nay vừa lúc là thứ bảy nên chiều hôm qua, mẹ Đường và Nguyên Đản đã được anh hai Đường đón về quê rồi. Thành ra bây giờ trong nhà bọn họ không có ai cả.

Cũng may bọn họ có chìa khóa.

Thấy bọn họ trở lại, Tống Chi rất vui vẻ, không cho bọn họ nấu cơm: "Qua nhà em ăn bữa cơm đi!"

Vậy nên hai vợ chồng dọn dẹp một chút rồi qua nhà Tống Chi ăn tối.

Tài nấu nướng của Hồng Kiến Quân càng ngày càng tốt. Phong Ánh Nguyệt còn khen đôi câu. Tống Chi cũng kể lại cho hai người nghe mấy ngày nay mẹ Đường và Nguyên Đản đã sống thế nào.

Bởi vì con của mấy nhà chị dâu Vương đều được Phong Ánh Nguyệt dạy dỗ nên bọn họ cũng biết ơn, rất quan tâm chăm sóc mẹ Đường nên cuộc sống của hai bà cháu cũng không tệ.

"Chỉ là nhà cách vách chẳng nói năng gì. Em cảm thấy như vậy cũng tốt."

Tống Chi hạ thấp giọng nói một câu.

Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Vậy cũng được."

Biết tin bọn họ quay về, Triệu Thiên có qua nhà ngồi một hồi nhưng chị dâu Triệu thì không qua.

Phong Ánh Nguyệt cũng không hỏi gì, nên làm gì thì làm nấy.

Chiều chủ nhật, anh hai Đường đưa mẹ Đường và Nguyên Đản tới đây mới biết hai người đã về rồi.

"Hai em định bán kiểu gì?"

Biết bọn họ cầm hàng về, anh hai Đường thấp giọng hỏi.

Lúc này người một nhà đều đang ngồi quanh bếp lò sưởi ấm.

Nguyên Đản rúc trong lòng Phong Ánh Nguyệt nghịch đồ chơi cô mang từ trên tỉnh về.

"Chẳng phải chúng ta có xe trâu à? Cứ đánh xe trâu đi từng thôn bán thôi."

Đường Văn Sinh cười nói.

"Hai con phải cẩn thận một chút nhé."

Mẹ Đường nói.

"Mẹ cứ yên tâm đi, anh Dương có nói sẽ giúp con."

Bởi vì đồ còn chưa về đến nơi nên Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh chưa quay về đội sản xuất ngay mà chen chúc ngủ tạm trước đã. Phong Ánh Nguyệt, Nguyên Đản và mẹ Đường ngủ trong phòng. Đường Văn Sinh ngủ ở ván gỗ bên ngoài.

Bên cạnh có bếp lò ấm áp nên anh ngủ ngoài đó cũng không quá lạnh.

Mấy ngày sau, đồ bọn họ mua được gửi tới nơi. Bởi vì Đường Văn Sinh vẫn luôn để mắt đến nên đồ vừa tới nơi anh đã chở thẳng đến nhà Dương Bảo Quốc.

Anh hai Đường nhận được lời nhắn, lập tức đánh xe trâu tới.

Buổi tối, bọn họ ăn cơm tối xong rồi mới lên đường. Phong Ánh Nguyệt còn làm thêm một vài món ăn để bọn họ cất đi: "Khi nào đói thì lấy ra ăn. Bánh bột ngô có bị nguội cũng không cứng, không làm người ta mắc nghẹn đâu."

"Nhớ cẩn thận nhé."

Mẹ Đường cũng dặn dò.

"Vâng ạ." Anh hai Đường gật đầu. Đường Văn Sinh xoa đầu Phong Ánh Nguyệt một cái rồi xuống tầng với anh hai Đường.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, bọn họ quay về, mặc dù trông rất nhếch nhác nhưng trên mặt lại tràn ngập vui sướng. Bọn họ tiêu thụ được hết hàng rồi.

"Những chỗ mà chúng con đi toàn là vùng núi cao cả. Bình thường người dân ở đó phải đi bộ rất lâu mới mua được đồ. Mặc dù không có đường lớn nhưng may mà đường mòn rộng rãi, nếu không xe trâu cũng sẽ không vào được..."

Anh hai Đường ăn bánh bao ngấu nghiến, trái lại Đường Văn Sinh lịch sự hơn một chút. Anh bưng bát canh lên nhấp mấy ngụm rồi mới nói.

"Không có ai phát hiện ra chứ?"

"Mọi người yên tâm, không bị phát hiện. Hơn nữa chúng con còn đổi lấy không ít đồ rồi mới về nên còn bán lại được cho người trấn trên nữa."

Đường Văn Sinh móc hai xấp tiền lớn ra đặt lên bàn.

Bọn họ quay về hơi muộn nên Nguyên Đản đã đi ngủ rồi. Bây giờ ngoài phòng khách chỉ có bốn người, cửa cũng đã đóng chặt.

"Tiền vốn là hai trăm. Chúng ta bỏ tiền vốn ra riêng đi, còn lại là tất cả số tiền lần này kiếm được."

Sau khi Đường Văn Sinh ăn xong một cái bánh bao, Phong Ánh Nguyệt lại vội vàng lấy cho anh thêm cái nữa.

Sau đó cô mới bắt đầu ngồi đếm tiền với mẹ Đường dưới ngọn đèn dầu.

Trừ ra hai trăm đồng tiền vốn thì còn lại tổng cộng bốn trăm ba mươi sáu đồng.

Đây đã được coi là lời nhiều rồi!

Mẹ Đường che miệng lại, thật sự không dám tin vào mắt mình.

"Mẹ nghĩ mà xem, giá vốn của những món hàng này là một, hai đồng một cân. Lúc bán ra thì lại bán theo cuộn, mỗi cuộn mấy đồng, nhiều nhất là ba đồng một cuộn." Cuối cùng anh hai Đường cũng tỉnh táo lại, vừa ăn canh vừa nói.

"Kiếm thế này cũng quá bội thu rồi." Phong Ánh Nguyệt hít vào một hơi sâu rồi quay sang nhìn Đường Văn Sinh.

Đường Văn Sinh toét miệng cười một tiếng: "Nghĩ thêm nơi để đến bán đi. Lần này anh Dương sắp đi nhập hàng tiếp, anh sẽ nhờ anh ấy nhập giúp một ít hàng nữa về."

Bây giờ đang là mùa đông nên công việc trong nhà máy giấy cũng không nhiều. Thời gian này hằng năm là lúc Dương Bảo Quốc nhập hàng nhiều.