Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 250




Cha con giận dỗi 2

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phong Ánh Nguyệt cười khẽ.

Nguyên Đản ngồi xổm một bên lăn lăn mấy củ khoai lang đỏ mới lôi từ trong đống lửa ra. Chị dâu hai Đường vẫn còn đang hưng phấn truy hỏi về chị dâu họ.

"Năm nay chị ta yên phận như thế chị lại không quen lắm."

Sau khi nghe Đường Văn Sinh kể xong, chị dâu hai Đường vừa nhận khoai lang đỏ Nguyên Đản đưa tới vừa cười nói.

"Đúng vậy." Đường Văn Tuệ gật đầu, khéo léo từ chối khoai lang đỏ của Nguyên Đản: "Nếu biết trước là vậy thì em đã đi qua bên đó xem một chút xem dáng vẻ dễ nói chuyện của chị ta là như nào rồi."

"Cũng chưa chắc đâu." Chương Thục Phân đã từng nghe Đường Văn Tuệ phỉ nhổ rất nhiều lần về chị dâu họ không bình thường kia nên cũng chen lời vào góp vui: "Nhìn một vòng thì cậu là người nhỏ nhất. Chị ta thật sự có thể nhịn được không nói bậy bạ với cậu à?"

Đường Văn Tuệ lập tức hoảng sợ: "Cậu nói cũng đúng."

Thấy vậy, Chương Nam Tuyền cười một tiếng, bị Đường Văn Tuệ đá cho một đá cũng không kêu đau.

Lúc này, người đang quây quần bên đống lửa đều là người trẻ tuổi cả nên chẳng bao lâu sau bọn họ đã bắt đầu chơi bài. Đường Văn Cường tới thăm nhà rồi cũng ở lại chơi luôn, cơm tối thì qua bên nhà chú ba Đường ăn.

Ngày hôm nay Đường Văn Cường tới nhà Xuân Phân chúc tết, lúc quay về thì Xuân Phân và chị dâu cô ấy cũng đi theo qua.

Nhà chú ba Đường nhiệt tình chiêu đãi hai người. Mãi đến ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa xong, Đường Văn Cường mới đưa hai người bọn họ về nhà.

"Bao giờ thì làm việc vậy?"

Bác cả gái cười hỏi thím ba Đường.. Chính‎ chủ,‎ 𝗿ủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝐮ng‎ ﹢‎ T𝖱Ù𝐌T𝖱𝑈‎ YỆN﹒𝓥N‎ ﹢

Thím ba Đường cười híp mắt trả lời: "Đầu tiên là phải sửa nhà cái đã sau đó mới xem ngày."

"Vậy cũng được." Mẹ Đường gật đầu: "Nếu không đủ tiền thì em phải mở miệng nói với chị đấy."

"Đủ mà đủ mà." Thím ba Đường cười cực kỳ vui vẻ: "Nếu không đủ thì bọn em cũng không dám quyết định xây nhà."

Vốn là vì bọn họ không muốn mắc nợ nên mới trễ hơn một năm mới xây nhà.

Người lớn ngồi nói chuyện với nhau, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ nhàm chán quá nên một người thì đan áo len cho Nguyên Đản, một người thì đan áo len cho Chương Nam Tuyền.

Nghĩ đến việc Chương Nam Tuyền cũng vất vả cả năm rồi nên mùa đông năm nay Đường Văn Tuệ đã dùng tiền mình kiếm được mua mấy cuộn len về đan áo cho cậu ấy. "Nghe mẹ nói đầu năm nay định để hai em đính hôn hả?"

Phong Ánh Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

Mặt Đường Văn Tuệ đỏ bừng lên: "Vâng, còn chuyện vui thì chờ em qua mười tám tuổi đã rồi nói sau."

"Làm vậy là đúng đấy. Mười tám tuổi trở xuống vẫn còn là một cô bé thôi." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

Mặt Đường Văn Tuệ càng đỏ hơn: "Anh ấy cũng nói thế ạ. Dù sao thì hai nhà cũng gần nhau mà. Vào cửa lúc nào cũng không muộn."

"Vậy hả?"

Chị dâu hai Đường chậc một tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Văn Tuệ rồi cười trêu chọc: "Anh hai em còn đang sợ sang năm em gả cho người ta luôn kia kìa. Chị đã bảo là chỉ mới đính hôn thôi nhưng anh ấy vẫn cứ sợ."

"Nào có nhanh như vậy ạ. Anh ấy muốn em lập gia đình đến thế cơ à?" Đường Văn Tuệ hừ nhẹ một tiếng nhưng trên mặt lại chứa đầy ý cười.

"Nói xấu gì anh đấy?"

Anh hai Đường vừa đi vào đã nghe cô ấy nói lời kia.

"Ai nói xấu anh đâu, anh đi ra ngoài đi, đây là địa phận của mấy người bọn em mà. Anh qua đối diện ngồi đi." Chị dâu hai Đường chê bai đẩy anh ấy một cái.

"Vâng vâng vâng." Anh hai Đường cười cười đi qua bên chỗ Đường Văn Sinh đang ngồi lẻ loi: "Anh nói em này, lúc anh quay về vừa lúc đi ngang qua chỗ viện giáo dục thanh niên ấy. Hay thật, cũng chẳng biết bên đó thế nào mà lại rất náo nhiệt."

"Người ta cũng phải ăn tết mà. Hơn nữa, người bên chỗ viện giáo dục thanh niên kia cũng nhiều nên ồn ào náo nhiệt cũng sẽ không nhỏ."

Chị dâu hai Đường nói.

"Cũng đúng." Anh hai Đường gãi đầu.

Kết quả là đến buổi chiều bọn họ mới biết được rằng bên phía viện giáo dục thanh niên không phải vui vẻ nên mới náo nhiệt mà là đánh nhau to.

"Có một người bảo là mình bị mất mười đồng, mà trùng hợp là một người trong viện giáo dục thanh niên kia vừa lúc mới gửi mười đồng về nhà. Thế là chuyện lập tức ầm lên."

Chị dâu hai Đường đi ra ngoài nghe ngóng một hồi. Sau khi quay về, cô ta kể lại cho mấy người Phong Ánh Nguyệt nghe chuyện này.

"Thế rốt cuộc có phải người kia lấy tiền không?"

Đường Văn Tuệ tò mò hỏi thêm.