Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 242




Văn Văn lại tới rồi 2

Tống Chi lại đây thăm cô, thấy cô thường xuyên xoa eo, không nhịn được trợn mắt.

"Em cứ thắc mắc tại sao tự dưng anh ta lại đưa Nguyên Đản về quê, hóa ra là vì bản thân mình, đàn ông..."

Tống Chi nói xong lại bày ra ánh mắt khinh thường.

Phong Ánh Nguyệt cũng hùa theo: "Đúng thế!"

Vì thế qua vài ngày, Phong Ánh Nguyệt đã đi đón Nguyên Đản, nhưng ai ngờ Nguyên Đản đang chơi tẹt ga ở quê nên không muốn về nhà ngang lắm, bây giờ dưới ruộng đang thu hoạch ngô, thân ngô là thứ mà bọn chúng thích ăn nhất, hơn nữa đào núi cũng chín tới, có quá nhiều món ngon và trò vui.

Phong Ánh Nguyệt cùng chị dâu hai Đường đi hái đào núi mang về nhà ngang.

Kết quả chị dâu Triệu nói ông nội của Trịnh Văn Văn tới tìm cô.

Vì thế, Phong Ánh Nguyệt lại lái xe đạp tới nhà họ Trịnh.

Trịnh Văn Văn được nghỉ, bây giờ đang ở nhà làm bài tập, thấy cô tới thì rất vui: "Ông nội của cháu vẫn chưa về, nhưng cháu biết ông ấy tìm thím để làm gì, nghỉ hè cháu vẫn muốn tới nhà thím để học ạ."

"Thím nhớ sáu tháng cuối năm cháu sẽ lên cấp hai, đợt thi cuối kỳ này thím cũng biết thành tích của cháu không tồi, không cần phải học thêm làm gì."

Phong Ánh Nguyệt nhận cái ly tráng men mà cô bé đưa tới, uống một ngụm mới phát hiện là nước đường.

Trịnh Văn Văn cười hì hì, ngồi bên cạnh khoác cánh tay cô: "Cha cháu muốn đưa cháu lên thành phố học cấp hai, mà bên đó muốn vào học thì phải thi, với thành tích này của cháu, ở huyện chúng ta còn chưa tính xuất sắc thì nói chi là lên thành phố."

"Cháu nghe nói trẻ em ở thành phố học tập rất giỏi, cha mẹ cháu nói để cho chắc thì nghỉ hè vẫn nên mời thím Phong tới dạy thêm cho cháu."

Phong Ánh Nguyệt hiểu ra, đúng là có cạnh tranh thật, mà đúng là trường học trên thành phố dạy giỏi hơn nhiều, để con đường tương lai của con cái bằng phẳng hơn thì gia đình nào có điều kiện đúng là có thể đưa lên thành phố.

Trong lúc nói chuyện thì ông Trịnh đã về.

Ông ấy đối xử với Phong Ánh Nguyệt cực kỳ nhiệt tình, cũng nhắc tới chuyện muốn tiếp tục đưa Trịnh Văn Văn tới chỗ cô để học tập. Phong Ánh Nguyệt cũng nói thật là mình phải đi trang điểm cho cô dâu, ông Trịnh thấy sau khi qua đám cưới này thì học cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

"Chắc chắn chuyện này sẽ báo trước với ông một ngày, thế thì hôm sau cứ để Văn Văn ở nhà học là được."

Ông ấy cảm thấy chuyện này không tính là gì, vì thế Trịnh Văn Văn vẫn giống như trước đây, tám giờ rưỡi sáng hằng ngày sẽ đến nhà Phong Ánh Nguyệt, tới mười một giờ rưỡi thì đi về.

*

Trịnh Văn Văn vẫn được ông nội của cô bé đưa như trước, phí học học bổ túc vẫn giống lúc trước, nhưng Phong Ánh Nguyệt lại thay đổi cách dạy bổ túc với Trịnh Văn Văn.

Dù sao ngày xưa Trịnh Văn Văn học môn toán quá kém nên toán là môn được bổ túc chính, nhưng bây giờ cô bé cần nắm được những kiến thức trọng tâm ở tiểu học, cô bé phải tranh thủ nắm giữ hoàn toàn trong vòng một tháng rưỡi, còn nửa tháng cuối cùng, Phong Ánh Nguyệt tính cho cô bé chuẩn bị bài sách giáo khoa cấp hai.

Vào buổi sáng, Tống Chi hiếm khi nào tới đây làm phiền, buổi chiều mới tới.

Hôm nay Đường Văn Sinh trở về, nói với Phong Ánh Nguyệt: "Hôm nay chủ nhiệm Lý tìm anh, nói rằng ông ấy có mấy người bạn, tình huống không khác gì Văn Văn lắm, hỏi em có nhận hay không?"

Phong Ánh Nguyệt đang cắn ngô, nghe vậy thì nhìn sang: "Không khác gì Văn Văn lắm? Đều từ tiểu học lên cấp hai, muốn vào thành phố học cấp hai?"

"Đúng vậy, trong thành phố nhiều trung học, trình độ dạy học cũng tốt hơn trong huyện, không chỉ bọn họ mà cũng có rất nhiều người trong nhà máy sản xuất giấy đưa con vào thành phố đi học."

Mặc dù còn chưa khôi phục kỳ thi đại học, nhưng vẫn có cách để vào đại học, trong đó thì tiến cử đi học đại học là phổ biến nhất.

Tiến cử vào đại học cũng có điều kiện, điều quan trọng nhất trong đó là thành tích học tập nổi bật.

Làm cha mẹ, nào có ai không suy nghĩ vì tương lai con cái chứ, trong huyện chỉ có một trường học, hơn nữa còn ghép tiểu học cấp hai và cấp ba với nhau.

Phong Ánh Nguyệt lại cắn một một ngụm ngô, cảm thán một câu: "Xem ra mặc kệ là lúc nào hay ở đâu, để con có thể học trường tốt nhất thì đều phải nỗ lực một phen."

Đường Văn Sinh múc cháo đậu xanh đặt trước mặt cô: "Đúng vậy, hôm nay nghe người ta nói nhà trẻ của nhà máy sản xuất giấy được mở rộng, chia làm hai bên, một bên là nhà trẻ, một bên là nhận những đứa trên bốn tuổi, dạy bọn chúng vài kiến thức đơn giản, có lợi cho việc dùng khi vào tiểu học."

Thế không phải cái này cũng giống như vườn trẻ sao?

Phong Ánh Nguyệt gật đầu liên tục: "Đúng là không tồi, em nghe chị dâu Triệu nói xưởng gương ở huyện bên cạnh, bên trong cái gì cũng có, có đủ Cung tiêu xã, nhà ngang, nhà khách, trạm xá và trường học, giống như một thị trấn vậy."

Đường Văn Sinh đang cầm ngô để nấu, bật cười vài tiếng.