Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 238




Nguyên Đản nghe lời 1

Nguyên Đản vừa nghe ngựa gỗ nhỏ có bụi, vội vàng đi theo Đường Văn Sinh xách nó đi rửa sạch bên bồn rửa, thật ra khá sạch sẽ, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đều là người thích dọn dẹp, trong nhà sẽ không có thứ gì có bụi bặm.

Nhưng Nguyên Đản là một đứa trẻ thật thà, cha nói có bụi thì là có, vì vậy ở đó bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, may là mùa hè, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Sau đó, lại đi xuống dưới lầu phơi ngựa gỗ nhỏ, chơi một hồi lâu cùng bọn Niếp Niếp, lúc này mới mang theo ngựa gỗ nhỏ và Đường Văn Sinh trở về nhà.

"Đừng đi làm ồn mẹ con, mẹ đang đọc sách có biết không?"

Đường Văn Sinh lo lắng dặn dò hai câu.

"Biết rồi ạ."

Nguyên Đản gật đầu, lại sờ sờ con ngựa gỗ nhỏ yêu quý, lúc này mới chạy đến phòng bên cạnh tìm Niếp Niếp.

Từ sau khi có trẻ con đánh nhau ở nhà trẻ, chị dâu Trương và chị dâu Triệu rất ít khi đưa con qua nhà trẻ, chỉ khi gia đình bận không trông được mới đưa qua.

Mà Phong Ánh Nguyệt nghĩ là trời nóng lên, trẻ con lại thích chạy trong sân rất dễ bị cảm sốt, cho nên sau khi Nguyên Đản về, bọn họ và Nguyên Đản thương lượng một phen, tạm thời không đưa qua nhà trẻ.

Phong Ánh Nguyệt tham gia thi mấy ngày, Nguyên Đản cũng không đi nhà trẻ, mà là do Tống Chi chăm sóc.

Vốn chị dâu Triệu muốn giúp đỡ, nhưng cô thấy còn ba tháng nữa sẽ sinh, vốn đã có Niếp Niếp cần chăm sóc lại thêm một Nguyên Đản, vậy rất hao tâm tổn sức.

Chăm sóc con nhà người ta cùng con nhà mình vẫn có chút khác biệt, tinh thần trách nhiệm quá lớn, cho nên Phong Ánh Nguyệt khéo léo từ chối, không muốn cô ấy hao tâm tổn sức.

Mà Tống Chi là tự tới cửa nói muốn chăm sóc Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh rất cảm kích, sau khi hai người Phong Ánh Nguyệt ra ngoài, Tống Chi mang Nguyên Đản về nhà, lấy tất cả đồ ăn ngon trong nhà ra cho Nguyên Đản ăn.

Nguyên Đản là một đứa trẻ rụt rè, nó cũng nhớ rõ ông bà nội còn có cha mẹ dạy một ít, hơn nữa vừa mới ăn sáng, bụng nhỏ còn tròn vo cho nên nhận một miếng bỏng gạo, rồi xua tay nói đủ rồi. Tống Chi cũng lo lắng, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chăm sóc đứa nhỏ như vậy, luôn sợ tiếp đãi không chu đáo, sau này Nguyên Đản cũng không muốn tới.

Cũng may Nguyên Đản là một đứa nhỏ rất dễ chăm sóc, sau khi ăn bỏng gạo xong, Tống Chi tỉ mỉ lau sạch miệng cùng bàn tay nhỏ bé cho nó, khi Nguyên Đản tỏ vẻ muốn cùng bọn Niếp Niếp xuống lầu chơi ngựa gỗ nhỏ, Tống Chi một tay cầm ghế nhỏ, một tay xách ngựa gỗ nhỏ theo bọn họ xuống bờ đê.

Chị dâu Vương đang phơi quần áo trong bờ đê, thấy cô ấy vẫn nhìn chằm chằm đứa bé, không nhịn được đi qua nói với cô ấy vài câu.

Lúc Nguyên Đản đẩy ngựa gỗ nhỏ, thiếu chút nữa ngã xuống, Tống Chi hoảng sợ vừa muốn xông tới xem thử, chỉ thấy Nguyên Đản cười hì hì tiếp tục chơi.

"Trẻ con đều như vậy, không sao đâu."

Thấy cô ấy lo lắng như vậy, chị dâu Vương cười nói.

Tống Chi vuốt n.g.ự.c một chút: "Nhìn sợ quá..."

Buổi sáng, Phong Ánh Nguyệt thi xong thì trở lại nhà ngang, Tống Chi đã chuẩn bị cơm trưa xong, kéo Phong Ánh Nguyệt để cô ăn ở đây, buổi trưa Hồng Kiến Quân không về ăn cơm.

Nguyên Đản còn giúp bưng bát đũa, chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, lúc ăn cơm, Nguyên Đản gắp thức ăn cho Phong Ánh Nguyệt, lúc thì gắp thức ăn cho Tống Chi khiến Tống Chi rất vui.

Buổi chiều, Tống Chi còn mang theo Nguyên Đản đi dạo một vòng trong thị trấn, mua cho nó kẹo mút gỗ mà đứa nhỏ thích nhất.

Một cây gậy gỗ nhỏ, phía trên mang theo một viên kẹo lớn, thật ra chính là kẹo mút phiên bản đơn giản không trang trí tinh xảo, những viên kẹo dẹt được đặt ngay tại chỗ.

Lúc đi ngang qua sông thị trấn, phát hiện có không ít người tắm rửa trên sông, Tống Chi sợ Nguyên Đản muốn đi, vội vàng mang theo nó trở về nhà ngang, gần đây mưa nhiều, nước sông cũng dâng lên không ít, chỉ sợ xảy ra chuyện.

Kết quả, hơn bốn Phong Ánh Nguyệt giờ về, nói với Tống Chi chuyện sông trong thị trấn cuốn trôi một đứa nhỏ tắm rửa: "Nghe người ta nói mười hai tuổi, bởi vì thành tích học tập không tốt cho nên không đi thi, ở cùng bọn chị dâu Hồng, trong nhà tổng cộng có ba đứa con, đây là đứa thứ hai.”

Tống Chi nghe được thì sau lưng lạnh lẽo, vội vàng sờ sờ Nguyên Đản bên cạnh đang chổng m.ô.n.g chơi đồ chơi: "Buổi chiều em đưa thằng bé đi ngang qua, cảm thấy nước sông dâng lên hơi cao, sợ nó cũng muốn được mát mẻ cho nên vội vàng mang theo thằng bé đi.”

Phong Ánh Nguyệt thở dài: "Nghe chị dâu Vương nói, hình như mỗi năm đều xảy ra chuyện, bác Ngô nói buổi tối họp, để cho phụ huynh và con trẻ chú ý một chút.”

Tống Chi gật đầu: "Quả thật nên để ý.”