Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 237




Nguyên Đản “chúa dính người” 3

Tống Chi thở dài: “Ở trong lòng mẹ em, chuyện gì em cũng nên nghĩ đến gia đình mình, nếu không thì chính là đứa con gái bất hiếu, em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, không cần biết là em làm gì đều sẽ không nhận được sự yêu thương của bà ta như em gái mình.”

“Vậy để tôi nói cho cô biết, nếu cô cho một trăm đồng, bà ta sẽ không hiểu được là cô đã nỗ lực làm việc vì người nhà mẹ đẻ như thế nào, ngược lại nếu lần sau vẫn thiếu tiền, bà ta sẽ nghĩ rằng cô vẫn còn có thể cho bà ta nhiều hơn một trăm đồng nữa, nếu cô không chịu đưa ra, bà ta sẽ mắng kịch liệt hơn, cuối cùng thì cho rằng cô đang giả nghèo, cho nên chuyện đưa tiền này nhất định phải thật thận trọng.”

Phong Ánh Nguyệt nhắc nhở.

Cô có một người bạn cùng phòng thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì lập tức kết hôn, sau đó mẹ cô ấy đã dùng nhiều cách khác nhau để đòi tiền, cho một lần thì sẽ cho lần hai, hơn nữa còn cảm thấy trong tay cô ấy luôn có sẵn tiền, sau đó chồng của bạn cùng phòng của cô thay đổi công việc, chính cô ấy cũng đang chuẩn bị đổi nghề, vì làm giáo viên nên có đôi khi thật sự rất khó để kiên trì bước tiếp.

Vì vậy mà tiền trong tay cô ấy thật sự rất căng thẳng, lại đúng lúc mẹ của cô ấy đến tìm cô ấy để lấy tiền, nhưng bạn cùng phòng của cô không đưa được nên đã bị trách mắng là có tiền mà không cho.

Những lời này đã làm tan nát trái tim của người bạn cùng phòng, cô ấy đã khóc lóc kể lể rất lâu trong phòng ký túc xá của bọn cô.

Tống Chi liên tục gật đầu, sau đó thì nói đến mẹ Phong, cô ấy cũng rất vui khi biết đối phương trở về không thành công.

Chưa đến hai ngày, bọn họ đã đi trang điểm, công việc buôn bán cũng không tệ lắm, một người giới thiệu một người, chưa đầy nửa tháng mà bọn họ đã trang điểm đến tám lần.

Mặc kệ nói như thế nào đi chăng nữa thì Tống Chi cũng không muốn tiền lì xì, vì vậy Phong Ánh Nguyệt thường làm những món ăn yêu thích của cô ấy, còn mời cô ấy và Hồng Kiến Quân đến ăn ở nhà.

Đầu tháng sáu, Đường Văn Tuệ và Chương Nam Tuyền đi chợ ở trong huyện, nhân tiện còn đưa Nguyên Đản về, nó đã về chơi được nửa tháng rồi.

Đúng lúc hôm nay Đường Văn Sinh được nghỉ, thấy Đường Văn Tuệ bế đứa trẻ vào, lại biết được Chương Nam Tuyền đang đợi cô ấy ở bên ngoài nhà ngang, vì vậy cô ấy lập tức xuống lầu rồi dẫn Chương Nam Tuyền đi vào.

Vốn là định sau khi đưa Nguyên Đản trở về thì hai người bọn họ sẽ trở về đội sản xuất, nhưng kết quả lại bị vợ chồng Phong Ánh Nguyệt kéo vào nhà ngang ăn cơm trưa. Đây là lần đầu tiên Chương Nam Tuyền đến nhà của Phong Ánh Nguyệt, vì vậy mà cậu ấy có một chút mất tự nhiên, có điều là chuyện đó cũng không thể ngăn cản được công việc giúp đỡ của cậu ấy, như rửa rau, trông lửa, vân vân.

Chị dâu Triệu sau khi biết được cậu ấy chính là người yêu của Đường Văn Tuệ, cũng hiểu được người nọ là một người không tồi thì trêu ghẹo Đường Văn Tuệ vài câu, Đường Văn Tuệ chỉ biết trốn phía sau Phong Ánh Nguyệt với khuôn mặt đỏ bừng.

Nguyên Đản và họ đã lâu không gặp nhau nên rất quấn quýt sau khi trở về, nếu không làm cái đuôi sau lưng Đường Văn Sinh thì sẽ đi ôm chân của Phong Ánh Nguyệt làm chỗ dựa.

"Đúng là chúa dính người mà." Đường Văn Tuệ vỗ vào vai nó một cái rồi cười nói: "Nó rất nhớ mọi người ở nhà, mấy ngày nay nó đều nằm mơ gọi cha mẹ, sao không gửi nó qua đây."

Chỉ là người nhà họ Đường cũng thật vui vẻ, con nít làm sao nhớ được bọn họ đã nói gì? Điều đó cho thấy mối quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên hòa hợp.

Sau khi Chương Nam Tuyền và những người khác rời đi, Đường Văn Sinh đã cắt tóc cho Nguyên Đản trước, Yến Tử và Niếp Niếp đều đến xem cảnh tượng vui vẻ này.

Mà mặt khác, Phong Ánh Nguyệt lại ở trong phòng đọc sách, sau vài ngày nữa cô sẽ phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba.

Sau khi cạo trọc đầu trọc cho Nguyên Đản, Đường Văn Sinh lại đun nước cho nó tắm rửa, rồi khi xuất hiện trước mặt Phong Ánh Nguyệt, nó đã là một đứa bé thơm tho.

"Không đi chơi sao?"

Thấy nó dựa vào vai cô không nói gì, Phong Ánh Nguyệt ôm nó vào lòng rồi hít một hơi hương em bé, sau đó hỏi.

"Con muốn ở bên mẹ."

Nguyên Đản nhẹ nhàng nói.

Đường Văn Sinh vừa vào thì chợt nghe thấy lời này, lập tức thẳng tay xách nó lên: "Con ngựa gỗ của con đã dính đầy bụi rồi, mau đi ra bồn nước bên kia rồi lau chùi nó đi."