Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 230




Tống Chi vui vẻ 1

“Không phiền.” Phong Ánh Nguyệt lấy thìa gỗ và đũa ra, để chị cả Đường uống canh ăn thịt gà, còn cô thì nhìn hai đứa trẻ, ngồi một lát, chờ chị cả Đường ăn xong những thứ cô mang đến, mới xách hộp về nhà.

Một con gà hầm đương nhiên không chỉ có vậy, còn lại một ít Phong Ánh Nguyệt định để buổi tối đưa tới.

Sau khi chị cả Đường ăn uống no đủ xong, rồi cho con b.ú sữa cũng có chút mệt, mẹ Vương bảo cô ấy ngủ đi, bà ấy sẽ trông cô ấy và bọn trẻ.

Mà chị dâu của sản phụ bên cạnh, lúc này mới chậm rãi bưng thức ăn từ căng-tin bệnh viện về: “Ăn đi, trong nhà cũng không có thức ăn ngon như thế này đâu.”

Sản phụ kia mím môi, sờ hộp thức ăn ấm áp, biết là chị dâu đã ăn cơm rồi sau hồi lâu mới gọi thức ăn cho cô ấy, chợt nghĩ tới chị gái bên cạnh mình vừa có canh gà vừa có thức ăn nóng hổi, mắt cô ấy nhất thời nóng lên.

“Ơ, sao đây? Ở cữ không thể khóc được!”

Mẹ Vương vừa kéo chăn nhỏ cho bọn nhỏ, vừa quay đầu thì thấy đôi mắt đối phương đỏ bừng, rồi nhìn thức ăn không có độ nóng gì kia, chợt hiểu được, sản phụ nhìn thoáng qua chị dâu mình rồi nói.

“Em biết chị dâu không vui khi tới chăm sóc em, nhưng cũng không thể để em ăn đồ ăn đã nguội lạnh chứ.”

Lời lên án của cô gái khiến mặt chị dâu tối sầm lại, đặc biệt là khi mẹ Vương còn đang nhìn mình, cô ta gian nan ngụy biện: “Thức ăn ở căng-tin là thế, người ta làm sớm, vừa xếp hàng vừa đi về, đương nhiên là nguội một chút, chị đi lấy cho em một bát nước sôi.”

Nói rồi bèn cầm bát uống nước trống không ở bên cạnh đi.

Lúc này cô gái mới nhẹ giọng nói với mẹ Vương vì sao chị dâu lại đến chăm sóc cô ấy...

Lúc Phong Ánh Nguyệt trở về nhà ngang, mẹ Đường bọn họ vừa đến bệnh viện, hai bên tách nhau đi.

Mẹ Đường và chị dâu hai Đường vừa bước vào thì thấy mẹ Vương đang an ủi một cô gái xa lạ đang khóc nức nở, mà chị hai Đường đang ngủ, hai đứa trẻ được bọc kín lúc này cũng đang ngủ ngon lành.

Hai người cùng thấy yên tâm, sau khi đặt đồ xuống, nhỏ giọng nói chuyện với mẹ Vương, biết được Đường Văn Sinh ở đây cả đêm, Phong Ánh Nguyệt thì vừa mang gà hầm tới đi rồi, trong lòng mẹ Đường càng thấy ấm áp. Chị dâu Đường đeo gùi, đi tới nhà ngang trước, mẹ Đường ở lại chăm sóc chị cả Đường cùng mẹ Vương, như thế thì mẹ Vương sẽ thấy nhẹ nhàng hơn chút, có đôi khi hai đứa nhỏ khóc, bà ấy ôm mỗi đứa một tay cứ sợ ôm không vững.

Mà lúc này, Phong Ánh Nguyệt đang ăn cơm trưa với Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh nấu ăn, Phong Ánh Nguyệt vừa trở về thì ngồi vào bàn ăn luôn.

“Tuy bác ấy nói một mình bác ấy cũng trông được, nhưng em vẫn không yên tâm, buổi tối em sẽ lên thăm một lát.” Phong Ánh Nguyệt nói.

“Không cần đi, Văn Tuệ trở về nói với mẹ, em ấy với chị dâu hai sẽ tới, buổi tối anh sẽ ngủ ở giường ván gỗ bên ngoài, để mẹ hoặc là chị dâu hai ngủ trong phòng cùng em.”

Đường Văn Sinh gắp cho Phong Ánh Nguyệt một miếng trứng chiên rồi nói.

Nghe mấy lời này, Phong Ánh Nguyệt cũng thấy có lý, dù sao thì cô cũng không có kinh nghiệm gì, chưa từng chăm sóc người khác một cách thỏa đáng, nếu chị cả Đường không muốn phiền tới cô thì ngoài việc trông hai đứa nhỏ, hình như cô cũng không có tác dụng gì lớn.

Lúc chị dâu hai Đường tới thì bọn họ đang cọ rửa bát chén xoong nồi ở bồn nước, thấy cô ta tới, Phong Ánh Nguyệt bèn về nhà với cô ta trước.

Chị dâu hai Đường mang đến không ít đồ, để cho nhà Phong Ánh Nguyệt ăn, cũng có một phần để cho chị cả Đường ăn.

Đúng như Đường Văn Sinh nghĩ, mẹ Đường và chị dâu hai Đường thay nhau đi chăm sóc chị cả Đường, Phong Ánh Nguyệt cũng nấu nhiều hơn.

“Chị dâu hai, sao chị lại biết chăm sóc người khác như vậy?”

Tối nay chị dâu hai Đường trở về, Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi, cũng là bởi chị dâu hai Đường là người thẳng thắn, cô hỏi như thế là vì biết đối phương sẽ không nghĩ linh tinh, nên mới dám hỏi.

Quả nhiên, chị dâu hai Đường cũng không thấy vấn đề này xúc phạm gì đến mình, ngược lại còn hơi kiêu ngạo ưỡn ngực: “Lúc chị còn là con gái ở nhà, chị đã từng chăm sóc hai chị dâu mấy tháng ở cữ đó!”

Thì ra là thế.

Phong Ánh Nguyệt thấy cô ta sắp ăn xong một bát cơm, vội bới thêm cho cô ta, mẹ Đường sau khi ăn cơm tối, thì mang theo canh sườn đến bệnh viện.

Buổi sáng và trưa hai người đều ăn cơm ở căng-tin, không cho Phong Ánh Nguyệt đưa cơm đến cho bọn họ.

Chỉ bảo cô hầm các loại canh cho chị cả Đường, trừ con gà ngày đầu tiên mà cô mua, từ hôm sau cho đến giờ, tất cả những thứ như gà hay là xương sườn cá trích gì đó, đều là mẹ Đường hoặc mẹ Vương mua xong đưa tới.