Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 219




Nhà trẻ 2

Bởi vì chị dâu Triệu không được khỏe nên buổi trưa cô ấy chỉ ăn cháo và dưa chua, trong khi nhà Phong Ánh Nguyệt ăn bánh bao hấp, còn có bánh ngọt và trứng chiên với rau tần, nên Phong Ánh Nguyệt bảo Nguyên Đản đưa mấy cái bánh bao, một bát thức ăn qua.

Buổi chiều, hai người Phong Ánh Nguyệt cũng đưa Niếp Niếp cùng đến nhà trẻ.

Nguyên Đản rất thích nhà trẻ, thế nên Phong Ánh Nguyệt đã mở một cuộc họp nhỏ ở nhà, quyết định trả tiền theo hàng tháng ở nhà trẻ.

Nguyên Đản bắt đầu cuộc sống ở nhà trẻ, Đường Văn Sinh cũng dành ít thời gian về quê nói chuyện này, mẹ Đường và những người khác vừa vui mừng vừa không nỡ, mỗi khi đến huyện, đều sẽ đi thăm Nguyên Đản.

Chớp mắt cái đã đến tháng tư, khi chị dâu Triệu và cậu hai đến, Phong Ánh Nguyệt vừa từ bưu cục trở về, cô đã nộp bản thảo.

"Tháng này là ngày tháng tốt, rất nhiều người bận việc, trong một thời gian có nhiều việc cần giải quyết, vậy nên, cậu nhờ cháu giúp một chút."

Cậu hai cười híp mắt nói.

Phong Ánh Nguyệt cũng rất vui, cô đang nghĩ mình không có việc gì làm, vậy nên đương nhiên cô rất vui khi có việc làm ngay bay giờ.

Thế là buổi trưa Đường Văn Sinh đi đón Nguyên Đản đến nhà máy sản xuất giấy ăn cơm, tám giờ sáng hằng ngày Phong Ánh Nguyệt cùng nhóm người của cậu hai phụ giúp việc bếp núc.

Bận bịu làm việc này nửa tháng.

Sau khi kết toán, Phong Ánh Nguyệt không đi làm tiếp ngày hôm sau, Đường Văn Sinh cũng cố tình dời ngày nghỉ đến hôm sau.

Sáng sớm anh đi mua sườn, khi về thấy có người bán cá anh lại mua thêm một con cá chép to.

Với mức lương bốn mươi lăm đồng một tháng của anh, cộng thêm các khoảng trợ cấp như phiếu thực phẩm, phiếu thịt,... có thể nói không có áp lực khi mua thịt mỗi ngày.

Buổi trưa cũng do Đường Văn Sinh đón Nguyên Đản, về đến nhà, Nguyên Đản đã thấy một bàn thức ăn ngon, nó rất vui mừng đi rửa tay ngay, sau đó giúp đỡ dọn thức ăn.

"Hôm nay con ở nhà trẻ thế nào?"

Phong Ánh Nguyệt cười hỏi.

“Đầu to đập vào mũi Vệ Đông chảy máu." Nguyên Đản chờ sau khi Đường Văn Sinh làm sạch xương cá mới cắn một miếng thịt cá ngon: “Chúng con giúp cậu ấy lau máu, còn an ủi cậu ấy."

"Sao lại đánh bạn?"

"Khi chúng con chơi trốn tìm, Đầu to bị Vệ Đông bắt được, sau đó muốn bỏ chạy, nhưng Vệ Đông không cho, cậu ta vội vàng đụng phải."

Việc đi nhà trẻ đã làm Nguyên Đản thay đổi lớn nhất là nói chuyện lưu loát hơn, hơn nữa, mỗi tối hai người Phong Ánh Nguyệt đều sẽ dạy nó làm toán một chút hoặc nghe kể chuyện một câu chuyện nhỏ, cho nên nó là đứa trẻ có “văn hoá" nhất ở nhà trẻ. Cô thường kể cho đứa trẻ nghe về những câu chuyện cô đã nghe, được mọi người thích.

Buổi chiều, anh hai Đường đến giao củi, cùng rất nhiều thực phẩm tươi, sau khi uống chút nước đã cùng Đường Văn Sinh đi nhà trẻ thăm Nguyên Đản.

Lúc này Phong Ánh Nguyệt ở nhà Tống Chi, Tống Chi đang nói đến đội vận tải muốn tìm một công nhân tạm thời: "Lần này không phải là phụ sau bếp, mà chất hàng lên xe, lúc trước nghĩ có thể làm được, bây giờ mới thấy không được, luôn thấy rất mệt."

"Chăm sóc cho tốt, đừng gắng sức quá."

"Em cũng hỏi rõ ràng, đóng gạch một ngày năm hào, không lo ăn uống."

Phong Ánh Nguyệt lập tức nghĩ tới anh hai Đường, thân thể anh hai Đường rất tốt, việc chất lên xe không thành vấn đề.

Thế nên chờ hai người Đường Văn Sinh trở về, Phong Ánh Nguyệt nói chuyện này ngay, Đường Văn Sinh và anh hai Đường đều thấy công việc này ổn.

Đường Văn Sinh đưa anh hai Đường đến đội vận tải ngay, cũng may kỳ này đang thiếu nhiều người, anh hai Đường được giữ lại.

Anh ấy sống trên một chiếc giường gỗ trong nhà phụ, ngày hôm sau, Phong Ánh Nguyệt định về quê báo với mẹ Đường cùng những người khác một tiếng, nhưng khi cô đi chợ nông sản mua thức ăn đã gặp mẹ Đường nên nhờ mẹ Đường nhắn tin tức này về.

"Anh hai đang làm công nhân tạm thời cho đội vận tải? Công việc tốt như vậy, sao anh ấy biết được?"

Nghe mẹ Đường nói xong, chị dâu hai Đường kinh ngạc hỏi.

Mẹ Đường che miệng cười một tiếng: "Chuyện này mẹ cũng không hỏi, nhưng việc này tốt thật!"

"Đúng, đúng vậy." Đường Văn Tuệ gật đầu lia lịa, mừng cho anh hai Đường.

Trong nhà có thêm một người, nhưng như không có gì thay đổi, sau khi anh hai Đường ăn sáng cùng họ xong, đi đến đội vận tải ngay, đến tối mới trở về.

Anh ấy chịu khó lại ở sạch, thỉnh thoảng buổi tối anh ấy còn đến đập chơi bóng rổ với mọi người, ngày qua ngày sống rất tốt.

Sau mười ngày làm việc, công việc không còn nữa, khi anh hai Đường rời đi thì đã đưa hai đồng năm cho hai người Phong Ánh Nguyệt, bị Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh tức giận đẩy trả lại.

Anh hai Đường gãi đầu, dứt khoát cho Nguyên Đản năm hào: "Mua kẹo ăn đi."

Sau đó anh ấy mang ba lô trên lưng, bước đi nhanh chóng.

“Anh hai thật là…"

Năm hào một ngày, làm từ sáng đến tối, mười ngày này được có năm đồng.

Phong Ánh Nguyệt nhìn năm hào được đưa cho Nguyên Đản thở dài.

Đây là tiền lương một ngày.