Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 216




Thím năm bị ném xuống sông 4

Đội phó “ôi trời" một tiếng, ném cuốc chạy tới, đằng sau có nhóm người đi theo hóng chuyện.

Cũng có một số người không đi, như cả nhà Phong Ánh Nguyệt cùng vài nhà khác.

Thím ba Đường cười lạnh lùng nói: “Không phải bà ta thích cởi đồ sao? Bây giờ người ta cởi sạch sẽ cho có thoải mái không?”

“Cháu nghĩ tay của bà ta bị vấn đề gì đó, nó bị nổi mủ, đã cắt mấy tháng rồi mà vẫn chưa lên da non?”

Phong Ánh Nguyệt nói.

“Tự mình làm ra thôi.” Chị dâu hai Đường trách mắng: “Nghe con dâu bà ta nói, ban đầu mọi chuyện đã ổn, không biết bà ta nghe lời kẻ lừa gạt nào nói chỉ cần vết thương không lành thì có thể mọc lại một cánh tay khác, dẫn đến khi không có chuyện gì lại chọc lên vết thương, mấy lần kêu đau, có thể lành sao?”

Nghe xong, Phong Ánh Nguyệt cau mày.

Đường Văn Sinh xoa đầu Nguyên Đản, sau đó đi tới ôm vai cô: “Chờ lát nữa anh đưa các em về.”

“Không sao, không phải bà ta đã bị ném xuống nước rồi sao?”

Phong Ánh Nguyệt cắn răng.

Cô nhớ rõ, sau khi thím năm cởi quần áo thì nụ cười trên mặt rất tà ác!

Đây không phải do đầu óc có vấn đề mà là cố ý!

Chương Nam Tuyền biết được Đường Văn Tuệ và những người khác bị dọa sợ, rất tức giận đi đến, mẹ Chương và Chương Thục Phân không cho hai cha con gây chuyện với thím năm mà tự họ đi đến đó mắng cho thím năm đang run rẩy dưới sông một trận.

Giờ đang đầu mùa xuân, nhất định nước vẫn còn hơi lạnh, những người bác gái Trương ném người ở chỗ nước nông, nếu thím năm chạy lên bờ thì bị họ quất bằng cây trúc dài.

Vậy nên thím năm chỉ có thể co ro run rẩy trong nước.

Sau khi con dâu thím năm biết chuyện bà ta đã làm, đỏ mặt tía tai, căn bản không thèm để ý.

Trái lại, chú năm cùng con trai đến, nhưng bác gái Trương không cho họ đỡ người dậy, mà còn lớn tiếng kể xem mấy ngày nay thím năm đã doạ bao nhiêu người sợ, chưa nói đến khiến những đứa nhỏ gặp ác mộng, còn làm cho mấy cô gái đến đội để tìm đối tượng bị doạ sợ!

Danh tiếng đội sản xuất của họ xem như bị bà lão này huỷ hoại, lúc trước họ còn chịu đựng, bà ta được đằng chân lân đằng đầu, thẳng thắn cởi quần áo ngay trên đường, có hơn mười mấy người ở cánh đồng bên cạnh!

“Nếu đã thích cởi như vậy, bà đây để bà ta k.h.o.ả t.h.â.n trong nước cho đã đời!” Bác gái Trương mắng.

Đứa cháu gái nhỏ của bà ấy bị cánh tay cắt đứt của bà ta doạ sợ đến nỗi gặp ác mộng, sốt nhẹ mấy ngày!

Bà ấy vẫn nuốt không trôi cục tức này.

Mặc dù thân thể thím năm bị thương, nhưng miệng vẫn không tha ai.

Thấy bà ta ở dưới nước lạnh đến mức miệng trắng bệch, mặt tái xanh, cánh tay bắt đầu chảy máu, khi bà ta kêu lên đau đớn, đội trưởng cùng vợ ông ấy chạy tới vội vàng, trước tiên đỡ người dậy, vợ đội trưởng bảo bác gái Trương và những người khác lấy quần áo mặc cho bà ta.

“Kết quả bà ta không chịu mặc, đòi bác gái Trương và những người khác bồi thường tiền, nếu không dù c.h.ế.t cóng bà ta cũng không mặc.”

Sau khi hóng chuyện, Chương Thục Phân đến nhà Đường Văn Tuệ, kể tiếp chuyện sau đó.

Mẹ Đường và bác cả gái nghe nói thím năm đã doạ ba người Phong Ánh Nguyệt hoảng sợ, họ tức giận đến mức chạy đến nhà thím năm mắng mỏ.

Cuối cùng, mắng một buổi trời mà bên trong cũng không có tiếng động gì, sau đó con dâu của thím năm mặt mày thẹn thùng đỏ bừng đi ra nói mẹ chồng còn chưa về.

Sau đó, tìm những người Phong Ánh Nguyệt đến khuyên họ về nhà.

Một người như vậy không đáng khiến bản thân phải tức điên lên.

Vốn dĩ mẹ Đường và bác cả gái không nên tức giận, thân thể họ chịu không nổi.

“Bà ta không muốn sống nữa sao?”

Mẹ Đường hỏi.

Chương Thục Phân bĩu môi: “Không biết bà ta nghĩ sao, nhưng những người bác gái Trương không đưa tiền dù chỉ một đồng, nói rằng nếu bà ta không muốn sống nữa thì cứ để bà ta bị đông lạnh, chú năm thấy quá xấu hổ, đã tiến lên tát bà ta hai cái, sau đó họ liền đánh nhau. Sau khi tách ra không lâu, thím năm ngất xỉu ngay, lúc cháu rời đi, bà ta đã được mặc quần áo, những người chú năm cõng bà ta về nhà.”

Nguyên Đản nép mình trong vòng tay của Phong Ánh Nguyệt, chơi với những món đồ chơi do cô đan, nhưng nó không nghe gì về câu chuyện, còn Phong Ánh Nguyệt nghe được thì cau mày.

Đường Văn Tuệ cũng thở dài: “Cuối cùng là bà ta muốn làm cái gì?”

“Không biết.” Chương Thục Phân lắc đầu: “Nhưng những người bác gái Trương đã nói nếu thím năm còn doạ người như vậy nữa, bắt gặp một lần sẽ cởi sạch quần áo ném bà ta xuống sông một lần!”

“Da mặt bà ta dày, căn bản không hề sợ.” Mẹ Đường lắc đầu.

“Mẹ cháu cũng nói như vậy.” Chương Thục Phân gật đầu lia lịa, da mặt bà ta thực sự dày.