Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 213




Thím năm bị ném xuống sông 1

Hai người nói chuyện không được bao lâu thì tiếng bác Ngô truyền đến từ phía dưới: “Lầu năm số ba, có người tìm!”

Đây là số nhà của Tống Chi, Tống Chi và Phong Ánh Nguyệt đi đến hành lang nhìn xuống, thấy một bóng người nhìn hơi quen đứng bên cạnh bác Ngô.

Trong nhất thời, Phong Ánh Nguyệt không nhớ ra được, trái lại Tống Chi nói một cách thản nhiên: “Là mẹ chồng em, em xuống xem một chút, chị Phong khi khác chúng ta nói chuyện.”

“Được.” Phong Ánh Nguyệt đáp lại, lại thấy hơi không yên tâm: “Mặc kệ nói gì, cô cũng đừng quá cố chấp, ở nhà ngang có nhiều người thích nhiều chuyện.”

“Em biết rồi, chị yên tâm đi.” Tống Chi cười gật đầu, đóng cửa đi xuống lầu.

Phong Ánh Nguyệt đi đến bồn rửa tay để rửa tay, khi về đến nhà, cô thấy Đường Văn Sinh đang đun nước trên bếp: “Đây là?”

“Em không định đi tắm sao?”

Đường Văn Sinh cười nói.

Phong Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái: “Vậy anh đun nhiều thêm một chút, cùng nhau tắm!”

Vào buổi chiều, họ sẽ trở về quê.

“Được.”

Ý cười Đường Văn Sinh sâu hơn, gật đầu.

Chị dâu Triệu ngáp từ trong phòng đi ra, Niếp Niếp đầu tóc rối bời đi cùng cô ấy, hẳn là cùng nhau ngủ một giấc dậy.

"Này, cô bé từ đâu đến đây?"

Phong Ánh Nguyệt cúi người, dùng tay vuốt vuốt tóc Niếp Niếp, cười hỏi.

Giọng Niếp Niếp nhẹ nhàng đáp: “Đến từ núi Ngân Tử.”

Quê họ gọi là đội sản xuất núi Ngân Tử.

Cả Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đều bị con bé chọc cười, chị dâu Triệu bên cạnh cũng đang cười, nhưng cười một lúc thì đột nhiên nôn ra.

Cô ấy che miệng chạy lên lầu ba, đám người Phong Ánh Nguyệt cũng sửng sốt: "Anh trông Niếp Niếp, em đi xem thử."

Nói xong, Phong Ánh Nguyệt đuổi theo cô ấy ngay.

Niếp Niếp cũng muốn đi theo, bị Đường Văn Sinh bế lên một cách nhẹ nhàng: “Cháu muốn ăn hạt dẻ không? Vào nhà cùng chú Đường ăn nhé.”

Những hạt dẻ nhặt được từ năm trước được bảo quản kỹ, thỉnh thoảng họ lại cho một ít vào túi.

Con bé nghe đến có đồ ăn liền phân tâm, nhưng vừa lấy được hạt dẻ lại muốn đi tìm mẹ.

Lúc này, Phong Ánh Nguyệt đang vỗ nhẹ lưng chị dâu Triệu, thấy cô ấy nôn đã lâu cũng không nôn được cái gì, bèn hỏi: "Chị bị cảm à?"

Chị dâu Triệu khẽ lắc đầu, lúc này thím ba Lưu đúng lúc đang giặt quần áo ở vòi rửa, đi vào nghe thấy lời này, vội vàng chạy tới nhìn sắc mặt chị dâu Triệu, sau đó trên mặt tràn đầy ý cười. “Đây là có rồi sao?”

Chị dâu Triệu ngại ngùng gật đầu: “Cháu cũng có cảm giác, nhưng chưa đi kiểm tra xem có chính xác không.”

“Vậy phải đi xem đi, em đi với chị!”

Phong Ánh Nguyệt lập tức nói.

“Đúng vậy, đây là chuyện vui, đi xem sớm một chút cho yên tâm!”

Một chị dâu khác thấy vậy cũng nói.

Lần này, Niếp Niếp thế nào cũng muốn đi theo cô ấy, vậy nên Phong Ánh Nguyệt nắm tay con bé, đi với chị dâu Triệu đến bệnh viện huyện.

Bệnh viện rất đơn sơ, tổng cộng có hai tầng, lầu trên là phòng bệnh nội trú địa phương, lầu dưới là phòng khám bệnh và phòng điều trị.

Mùi thuốc sát trùng khiến Niếp Niếp nhăn cái mũi nhỏ của mình, nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa buộc cao và chặt của con bé, Phong Ánh Nguyệt biết ngay là Đường Văn Sinh chải cho.

Cô cười sờ lên mái tóc đuôi ngựa của Niếp Niếp: “Khó ngửi?”

Niếp Niếp gật đầu, ôm chân cô, một mặt dựa dẫm.

Phong Ánh Nguyệt liền ngồi xuống bế con bé lên, Niếp Niếp vùi đầu vào trước n.g.ự.c cô, dùng hai tay nắm chặt quần áo cô.

Không lâu sau, chị dâu Triệu cầm một tờ giấy ra, mặt mày hiện lên sự vui vẻ.

“Úi, sao em còn bế con bé? Con bé rất nặng, đừng để bị mỏi.”

“Không sao đâu.” Phong Ánh Nguyệt thấy cô ấy như vậy liền biết có chuyện vui: “Thế nào?”. Tìm‎ 𝙩ruyện‎ hay‎ 𝙩ại‎ ﹙‎ 𝙩rùm𝙩ru‎ yện.𝚅𝙽‎ ﹚

Chị dâu Triệu mím môi cười một tiếng: “Gần ba tháng rồi, năm trước đã thử quan sát, đến bây giờ mới có chút phản ứng.”

Hai người đi ra ngoài, ra khỏi bệnh viện, Niếp Niếp liền muốn xuống đất, thế nên Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Triệu đi hai bên trái phải của con bé, mỗi người nắm một tay con bé.

Ngay lập tức, con bé trở nên vui vẻ hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy niềm vui.

“Trước đây không phát hiện gì sao?”

Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.

Dù sao khi mang thai, kỳ kinh nguyệt sẽ không còn.

“Ở vấn đề này chị không chính xác lắm, nhiều lúc đến, nhiều lúc không.” Mặt chị dâu Triệu đỏ lên nói: “Lúc đầu định đi tìm một thầy trung y xem, uống chút thuốc điều dưỡng, kết quả lại có được một bé con.”

“Đây cũng là một chuyện vui.” Phong Ánh Nguyệt cười nói.

“Đúng vậy.” Chị dâu Triệu gật đầu lia lịa.

Khi đi ngang qua chợ nông sản, chị dâu Triệu mua ít thịt nạc, định tối nay ăn mừng một chút, trái lại Phong Ánh Nguyệt không có mua gì, dù sao Đường Văn Sinh đã mua rất nhiều vào sáng sớm, cũng đã mua một ít đồ gửi về quê.

Suốt đoạn đường trở về nhà ngang, khi đến lầu năm, thấy Tống Chi đang giặt đồ ở đó, nên Phong Ánh Nguyệt dừng lại trò chuyện với đối phương vài câu, mẹ con chị dâu Triệu về nhà trước.