Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 209




Tống Chi thuê nhà 2

Nguyên Đản qua Tết xong liền cao thêm một đoạn, nhìn không béo như trước, cho nên Phong Ánh Nguyệt cũng thay đổi các phương pháp cho nó ăn, khiến cho một nhà ba người đều béo.

Mãi cho đến khi bên phòng gia công lại yêu cầu người làm thời vụ, Phong Ánh Nguyệt mới đưa Nguyên Đản về, nhân tiện mua chút thịt và bột mì đưa qua.

Mẹ Đường lại cho cô không ít đồ ăn.

“Đủ rồi mẹ.”

Mắt Phong Ánh Nguyệt nhìn sọt sắp không chứa nổi nữa, vội vàng nói.

“Đủ cái gì, nhớ ăn nhanh chút, ăn xong mẹ lại trồng rau khác, hơn nữa là xe đạp chở đi, có thể nhiều bao nhiêu thì nhiều bấy nhiêu.”

Tay mẹ Đường không ngừng, ngay cả măng mùa xuân mới lột ra cũng cho vào: "Mẹ A Tráng làm tiệc trăng tròn, các con không đến được thì về thăm sau, tiền lì xì bao nhiêu để cha mẹ biết mà đưa.”

"Vâng.” Phong Ánh Nguyệt đáp lời, mang theo giỏ đầy đồ ăn rời đội sản xuất, lúc ngang qua nhà Trần Đại Lực lại bị nhét mấy củ khoai tây, nói là đặt ở hầm, vẫn luôn không hỏng, Phong Ánh Nguyệt sờ sờ túi, bên trong có mấy cục kẹo bọc giấy Nguyên Đản đưa cho cô, thế nên bèn lấy đưa cho con Trần Đại Lực.

Lúc này mới nói cảm ơn sau đó nhanh chóng đạp xe rời đi..

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Trở lại nhà ngang, Phong Ánh Nguyệt đem cất xong xuôi, tiếp đó đun nước gội đầu và tắm, giặt quần áo sạch sẽ phơi dưới hiên nhà, mới vừa xách theo thùng gỗ xuống dưới liền thấy có người đang xem phòng thím Lý ở lúc trước.

Là bác Ngô mời chị dâu Vương dẫn người tới.

Nói đến cũng khéo, người này lại là Tống Chi, cũng chính cô gái lúc trước gặp được ở đội vận tải.

Tống Chi biết Phong Ánh Nguyệt ở tại nhà ngang, nhưng không ngờ sẽ gặp lại ngay tầng này.

“Thật là khéo.” Phong Ánh Nguyệt cười tủm tỉm tiến lên chào hỏi, phát hiện sắc mặt Tống Chi có chút không tốt, lại thấy bụng cô ấy cũng bằng phẳng, trong lúc nhất thời Phong Ánh Nguyệt cũng không tiện hỏi đối phương xảy ra chuyện gì.

Lúc trước đi theo cậu hai làm bếp, Phong Ánh Nguyệt đã gặp Tống Chi, lúc ấy cô ấy rất vui vẻ mà nói cho cô mình có thai, tính ngày hẳn còn chưa tới lúc sinh. Thấy hai người quen biết, chị dâu Vương liền cười, để Phong Ánh Nguyệt tâm sự với Tống Chi, nếu thích phòng này, chờ lát nữa đến chỗ bác Ngô nói một tiếng là được.

Đợi chị dâu Vương đi rồi, Phong Ánh Nguyệt liền mời Tống Chi vào trong nhà ngồi chơi, uống cốc nước nóng.

Dù sao, phòng chỉ có một gian như vậy, không có ngăn cách nên liếc mắt một cái liền nhìn từ đầu đến cuối, cũng không đẹp đẽ gì, vì thế Tống Chi liền đi theo Phong Ánh Nguyệt.

Tới nhà cô, Tống Chi phát hiện còn có thể bố trí như vậy, tức khắc liền thảo luận với Phong Ánh Nguyệt nếu như thuê căn phòng kia thì sẽ sắp xếp như thế nào.

Lúc đun nước tắm, thuận tay Phong Ánh Nguyệt có nấu cả nước sôi, rót vào phích nước nóng, lúc này bỏ vào cốc tráng men, lại thêm một chút đường, dùng muỗng gỗ khuấy đều rồi đưa cho Tống Chi.

Tống Chi nhận lấy, tay đặt ở trên ghế nhỏ một bên, lúc này còn có chút nóng, để nguội trong chốc lát uống vừa đủ.

Không chờ Phong Ánh Nguyệt chủ động hỏi, Tống Chi liền nói nguyên nhân hai vợ chồng bọn họ ra thuê nhà.

Con của cô ấy bị sảy vào năm trước, nói đến cũng là ngoài ý muốn, cô em chồng mang theo cháu gái của bạn trai tới nhà chơi, không cẩn thận va chạm vào cô ấy, Tống Chi ngã xuống đất sau liền chảy máu, đưa đến bệnh viện huyện không bao lâu liền sinh non.

"Cả nhà kia cũng mang đồ tới xin lỗi, nhưng vậy thì sao, đứa bé cũng sẽ không đã trở lại, hơn nữa thái độ cha mẹ chồng đối với chuyện này làm em có chút thất vọng buồn lòng.”

Tống Chi rũ mắt nhìn bụng mình thở dài.

“Nói thế nào?”

Phong Ánh Nguyệt nhíu mày hỏi.

"Nhà bạn trai cô em chồng có điều kiện rất tốt, bỏ lỡ mối này rồi, tiếp theo cũng không biết sẽ thế nào, hơn nữa chuyện này chỉ ngoài ý muốn, không thể đã không có con còn phá hôn sự của cô em được, cho nên chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.”

Tống Chi nhếch khóe miệng: “Vì muốn giữ lòng chúng em, bên kia cho hai vợ chồng hai trăm đồng phí dinh dưỡng, cha mẹ chồng cũng cho hai trăm, cô em chồng cũng lấy ra hết số tiền riêng mình có, tổng cộng năm mươi sáu đồng, cộng lại là bốn trăm năm mươi sáu đồng.”

“Không chỉ có như vậy, bên kia còn dùng quan hệ chuyển chồng em vào đội vận tải chính thức, đưa hàng hoá huyện, thành phố xung quanh, xa nhất cũng chính là huyện bên cạnh, vốn dĩ một tháng mười tám đồng, hiện tại hai mươi sáu đồng, chờ tuổi nghề được năm năm cũng có cơ hội được chia nhà ở.”

Tống Chi cầm cốc tráng men lên, uống một hớp nước đường lớn: “Ai cũng nói vợ chồng chúng em kiếm lời, có nhiều tiền như vậy, còn thành công nhân chính thức, nên dừng lại mà tiếp tục cuộc sống cùng bọn họ, gặp mặt phải cười hì hì không đề cập tới chuyện đứa trẻ nữa.”