Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 174




Khéo tay 7

Nói là Đường Văn Sinh mua về hôm qua, nghĩ hai ngày nay cô ấy sẽ tới cho nên chuẩn bị trước.

Mùa đông cũng sẽ không thay đổi hương vị, để trong ba hoặc năm ngày cũng không vấn đề.

Chương Nam Tuyền tự nhiên vươn tay, đặt hai cái túi vải vào trong giỏ xe bò, giống như thức ăn lúc tới, cũng đặt ở sọt sau lưng cậu ấy, bởi vì túi vải trong sọt trên lưng Đường Văn Tuệ đều là len, sợ làm bẩn ướt.

"Không lâu, chuyện của em đã làm xong?"

"Ừm." Đường Văn Tuệ gật đầu, mặt mày cong cong: "Vậy chúng ta về đi.”

Chương Nam Tuyền nghe câu nói cuối cùng, cũng cười theo: "Lên xe.”

Dù sao cũng không vội, cho nên Chương Nam Tuyền đánh xe cũng chậm, gió nhỏ một chút cũng không lạnh quá.

Tay Đường Văn Tuệ vẫn đặt ở chỗ mình giấu túi, chỉ sợ tiền bên trong rớt xuống, bởi vì vui quá cho nên vẫn cười.

"Chị dâu ba em đối với em tốt như vậy?"

Chương Nam Tuyền hỏi.

"Sao anh biết?"

Đường Văn Tuệ kinh ngạc truy vấn.

"Em có ngốc không? Nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt của em cũng biết.” Chương Nam Tuyền khẽ cười.

"Anh mới ngốc ấy, Thục Phân bảo anh mang đồ cho cậu ấy sao?"

"Mang rồi, ở trong sọt lưng, em lấy ra xem anh có mua nhầm hay không."

Đường Văn Tuệ nghe vậy kéo sọt lưng đến trước mặt mình, sau khi tìm được đồ vật phía dưới, cẩn thận nhìn một chút: "Đúng rồi.”

"Anh làm việc mà em không yên tâm?"

Đường Văn Tuệ nghĩ đến cảnh tượng người nào đó ngày đó, bỗng nhiên giật mình đi tỏ tình, mặt đỏ bừng nói: "Ngày đó anh không dọa em, em cũng yên tâm.”

"Không có lương tâm, anh không nói ra là em thật sự coi anh như anh trai, anh có thể không sốt sắng sao?"

Chương Nam Tuyền nghiến răng nói.

"Em còn nhỏ, không nói đến chuyện này."

Đường Văn Tuệ đỏ mặt phản bác.

"Anh cũng không làm gì, chỉ là nói rõ ràng với em trước, chờ em là được, nhà cửa anh vẫn muốn cải tạo, lại tích góp chút tài sản, sau này em gả tới cũng tốt hơn một chút." Chương Nam Tuyền tính toán trước mặt Đường Văn Tuệ, nghe được Đường Văn Tuệ đỏ mặt không chịu nổi: "Em không muốn nói đâu!”

Cậu ấy thích trêu chọc cô ấy.

Về đến nhà, mẹ Đường liền kéo cô ấy hỏi có làm dựa theo họ dặn dò không, Đường Văn Tuệ lấy tiền ra, nói lại từng lời Phong Ánh Nguyệt cho bọn họ nghe.

Mẹ Đường cùng cha Đường cười.

"Con đó, về sau phải nhớ kỹ chị dâu ba con tốt hơn."

"Con nhớ mà." Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu, lại muốn đưa tiền cho mẹ Đường, kết quả mẹ Đường cũng không lấy một xu nào.

"Đây là con tự kiếm được, con tự cất đi, nhưng không được dùng lung tung."

Đường Văn Tuệ mừng rỡ: "Vậy con mua thịt cho gia đình ăn cũng không tính là dùng lung tung chứ?”

Anh hai Đường ở một bên cười hì hì: "Không tính không tính, anh muốn ăn thịt mỡ!”

"Chị muốn ăn cá chép lớn!"

Chị dâu hai Đường cũng cười hì hì.

"Trước tiên ăn cái chị dâu ba cho chúng ta xong rồi mua." Đường Văn Tuệ đưa thịt ra: "Lần sau đi chợ, em lại đi mua cá.”

Phong Ánh Nguyệt kéo Đường Văn Tuệ kiếm tiền, tuy rằng chị dâu hai Đường có chút chua xót nhưng cũng biết mình không làm được công việc kia, hơn nữa mẹ Đường cũng an ủi cô ta, cho nên hiện tại cô ta chỉ nhớ thương để em chồng mua cá về ăn.

Anh hai Đường càng đầu to, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần người trong nhà kiếm tiền anh ấy đều rất vui.

Cũng bởi vì cháu gái của dì Vương lộ mặt dưới tay nghề của Phong Ánh Nguyệt, cho nên mấy ngày sau phải giúp cô gái của một thím ở lầu bốn trang điểm, cô ấy xuất giá.

Sáng sớm, Phong Ánh Nguyệt đứng lên xuống lầu bốn, tối hôm qua thím kia cố ý tới, mời Phong Ánh Nguyệt sáng sớm ngày mai đến nhà ăn sáng, không cần làm ở nhà.

Cho nên Phong Ánh Nguyệt cũng không khách khí.

Vấn đề trên mặt cô gái này cũng không lớn, chỉ là nhiều nốt ruồi, đánh nền, lại phủ một lớp phấn, chải hai b.í.m tóc dài, đeo băng đô đỏ Phong Ánh Nguyệt móc, cả người nhìn vui mừng vừa xinh đẹp.

"Thật đẹp."

Thím lau nước mắt, ở nhà kéo tay cô gái dặn dò: "Từ khi con ra khỏi cửa này, sau này con chính là con dâu nhà người khác, nhớ kỹ lời mẹ nói với con tối hôm qua, nhất định phải sống tốt, đừng để cha mẹ lo lắng, biết không?”

Đôi mắt cô gái cũng đỏ lên theo, nghẹn ngào gật đầu.

Phong Ánh Nguyệt lại lau khóe mắt cho cô ấy: "Không khóc, hôm nay là ngày vui vẻ của cô, phải xinh đẹp sáng ngời.”

"Đúng đúng đúng." Thím liên tục gật đầu, mình cũng lau nước mắt, bởi vì gả hơi xa cho nên không bao lâu bên chú rể liền đến đón người.

Phong Ánh Nguyệt cùng Đường Văn Sinh đưa đến cửa nhà ngang, nhìn người ngồi trên xe bò dần dần đi xa.

Trong đám người, Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt nắm chặt mười ngón tay, cả hai đều ấm áp.