Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 166




Không nói một chữ ngọt nào 6

"Mẹ." Đường Văn Tuệ đỏ mặt.

Cả nhà vây quanh lò sưởi cười híp mắt nói chuyện, nghe Phong Ánh Nguyệt nói muốn ở nhà ở vài ngày, mọi người càng vui mừng, Nguyên Đản ôm cánh tay cô mềm mại nói: "Vậy buổi tối con ngủ với mẹ."

"Tốt, con có quên tập đếm không đó?"

Phong Ánh Nguyệt ôm nó.

"Không có, ngày nào con cũng đếm cùng bác hai đó." Nguyên Đản kiêu ngạo ưỡn ngực: "Con có thể đếm tới ba mươi hai!"

"Giỏi quá."

Phong Ánh Nguyệt khen nức lên, Nguyên Đản thẹn thùng vô cùng, chôn đầu vào cổ cô, thân thể nhỏ uốn qua uốn lại, giống một con sâu nhỏ.

Trong tiếng cười của mọi người, không lâu sau Nguyên Đản đã ngủ mất.

Phong Ánh Nguyệt ôm chặt nó, chị dâu hai Đường lấy chăn nhỏ ra, đắp lên người Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt bế cả chăn lẫn người.

"Sáng sớm đã tỉnh, khó trách lúc này đã mệt." Chị dâu hai Đường yêu thương sờ trán Nguyên Đản.

"Bế cũng không phải cách, thả xuống giường đi."

Mẹ Đường sợ Phong Ánh Nguyệt mỏi tay.

"Không sao đâu ạ, thả xuống dễ bị đánh thức." Phong Ánh Nguyệt biết tính tình Nguyên Đản: "Hai ngày nữa Văn Sinh được nghỉ cũng sẽ về."

Bất tri bất giác, tiếng nói chuyện của mọi người đều nhỏ đi, Đường Văn Tuệ nói nhỏ về những ngày này cô ấy đã kiếm bao nhiêu tiền, lại nói có người cũng làm theo cô ấy, nhưng thành quả không đẹp bằng cô ấy, cho nên không có nhiều người mua.

"Em cũng không khoe khoang, một chút tiền nhỏ, vấn đề không lớn." Cuối cùng, Đường Văn Tuệ còn nói thêm câu.

Anh hai Đường nghe xong lời này, lông mày dựng lên, hiển nhiên là muốn nhắc đến chuyện năm đó: "Bây giờ người kia không còn ở công xã chúng ta, cũng là bại hoại, người bị nó hại cũng không ít, anh là nhờ chú ba mới không xảy ra việc gì."

"Văn Sinh nói, người kia có xung đột với anh ấy, lúc trước cũng là nhằm vào anh ấy, suýt nữa liên lụy anh hai."

Phong Ánh Nguyệt nói.

Năm đó, mẹ Đường bệnh nặng, trong nhà thiếu tiền, anh hai Đường lén mang lâm sản đi đổi đồ vật, kết quả vừa mới đến chợ đen đã bị người để mắt tới, một đồn tiền cũng chưa kịp kiếm, còn bị tịch thu hàng hóa, còn bị đè ép đi cạo đầu dạo phố.

Theo lý thuyết, chưa bán gì cũng sẽ không tính phạm tội, nói hai câu là xong, kết quả người kia không chỉ tịch thu đồ vật, còn muốn vũ nhục anh hai Đường. "Em ba cũng không chọc gì nó!"

Nói đến việc này, anh hai Đường lại càng tức giận.

"Nhỏ giọng một chút." Thấy anh ấy cất cao giọng, Nguyên Đản nhíu mày, chị dâu hai Đường trực tiếp vỗ anh hai Đường một cái.

Anh hai Đường lập tức hạ giọng.

"Còn vì cái gì? Cũng là bởi vì năm đó lúc đi học, có cô gái thích em ba, người kia lại thích cô gái kia, lúc này mới hận em ba, nhưng em ba còn không biết cô gái kia là ai, em nói đây coi là chuyện gì?"

"À? Còn có chuyện này sao, Văn Sinh không nói với em." Phong Ánh Nguyệt nhướng mày.

Chị dâu hai Đường trừng anh hai Đường một cái, cha mẹ Đường cũng đi trừng anh ấy.

Anh ấy vỗ đầu: "À cái này sao, cái này em ba cũng không biết, là sau đó anh có nghe ngóng ha ha ha."

Phong Ánh Nguyệt cũng không so đo những thứ này, chỉ thuận miệng nói, thấy anh ấy xấu hổ muốn chết, thế là cười đổi đề tài.

Anh hai Đường rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Thấy vậy, Đường Văn Tuệ cũng bật cười.

Ở nhà mấy ngày, ngoại trừ hơi nhớ Đường Văn Sinh, Phong Ánh Nguyệt cũng sinh hoạt phong phú náo nhiệt hơn ở nhà ngang.

Mỗi sáng dậy sớm làm cơm sáng với chị dâu hai và Đường Văn Tuệ, cười cười nói nói rất nhanh đã xong.

Buổi sáng nếu rảnh thì đi dạo xung quanh, nếu không thì lên núi đi vài vòng, buổi chiều hoặc ở nhà ngồi dạy Đường Văn Tuệ thêu móc, hoặc là chơi đùa với Nguyên Đản.

Buổi tối ăn cơm xong, người một nhà ngồi bên đống lửa, nghe người già kể chuyện lý thú lúc họ còn trẻ, lại hoặc là nghe họ kể lại hồi bé của Đường Văn Sinh.

"Mẹ, trước đó lúc Kiều Tư Vũ còn ở nhà, con đã nói trong nhà không giống cái nhà, không thân mật chút nào, anh ba cũng không thích về nhà, giờ mẹ xem xem, đây mới là người anh ba thích, cũng là người thật thà hiền lành, thật tốt."

Hôm nay Đường Văn Sinh về còn xách về một con gà sống, sau khi về, cha Đường đun nước, anh hai Đường g.i.ế.c gà.

Nhìn Đường Văn Sinh cười cười nói nói với Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Tuệ cảm khái với mẹ Đường.

"Đúng vậy, trước kia mẹ sai rồi." Mẹ Đường thở dài: "Không đề cập tới cái này, con nói xem con với Nam Tuyền là sao?"

"Chuyện gì là chuyện gì ạ?"

Đường Văn Tuệ hỏi lại.