Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 153




Chị dâu họ đáng ghét 1

“Mua một con cũng được, bây giờ thím Lý không ở đây, cho dù chúng ta mua thì cũng không ai nói này nói nọ.”

Triệu Thiên cười nói.

Chị dâu Triệu nghe thế bị chọc cho bật cười: “Đúng là thím Lý không có ở đây nhưng túi tiền của anh cũng không đủ để chúng ta tiêu như thế, còn nói muốn sinh thêm con, với điều kiện của chúng ta cũng không biết khi nào có thể…”

Còn bên này ba người Đường Văn Sinh vừa ăn cơm vừa nói đến chuyện hạt dẻ: “Ngày mốt anh được nghỉ, đúng lúc đưa mọi người đi nhặt hạt dẻ, anh biết ở đâu có.”

“Được, ra ngoài đổi gió cũng tốt.”

Phong Ánh Nguyệt cười.

Cho dù đứa nhỏ có thích ăn đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải bảo nó kiềm chế lại một chút, hạt dẻ vốn rất chắc bụng, ăn nhiều sợ không tiêu.

May là Nguyên Đản ăn no rồi thì không ăn nữa, Đường Văn Sinh múc cho nó một chén canh: “Uống canh đi.”

“Tối sẽ phải tiểu đêm đấy.”

Nguyên Đản nhăn mặt nói.

“Không sao, cha bế con xuống đó.”

Đường Văn Sinh nói như vậy.

Nguyên Đản lầm bầm vài tiếng, thật ra là do quá lạnh nên nó không muốn xuống lầu, nhưng canh lại rất ngon, nó không nhịn được, bưng chén canh lên uống từng ngụm một.

Uống được một ngụm thì híp mắt lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ, trông vô cùng đáng yêu.

Phong Ánh Nguyệt tiện tay sờ đầu nó: “Tóc lại dài ra nữa, nhưng trời đang lạnh như thế, cắt đi chắc chắn sẽ bị lạnh.”

“Cắt lên cao một chút là được.” Đường Văn Sính nói: “Để anh làm cho.”

“Có được không đấy?”

Phong Ánh Nguyệt hơi nghi ngờ.

Bản thân Đường Văn Sinh cũng không chắc cho lắm: “Chuyện gì cũng có lần đầu tiên.”

Vì thế sau khi dọn dẹp chén đũa xong, Nguyên Đản mơ màng ngồi trước ngọn đèn dầu, trên người quấn một chiếc khăn không ra làm sao cả, Đường Văn Sinh đứng phía sau nó, tay cầm một cây kéo.

Phong Ánh Nguyệt còn đưa anh một chiếc lược: “Nói trước rồi đấy, chỉ được cắt một chút thôi.”

“Ừm.” Đường Văn Sinh nghiêm túc gật đầu.

Nguyên Đản căng thẳng nắm chặt hai tay.

Niếp Niếp sang chơi thì thấy cảnh tượng này.

“Chú Đường cạo đầu cho Nguyên Đản kìa!”

Con bé chạy về nhà nói cho hai vợ chồng Triệu Thiên biết.

“Trời lạnh như thế sao lại còn cạo đầu, anh đi xem thử.” Triệu Thiên đứng dậy, chị dâu Triệu cũng theo qua đó. Kết quả sau khi nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt mới biết được thì ra chỉ đơn giản cắt tỉa bớt thôi chứ không phải cạo đầu.

“Tay phải vững đấy.”

Triệu Thiên dặn dò.

“Rất vững rồi.” Đường Văn Sinh dùng lược chải tóc, sau đó nhanh chóng dùng kéo cắt bỏ phần đuôi.

Nguyên Đản không thấy gì, chỉ có thể trừng mắt chờ đợi.

“Đừng sợ.” Phong Ánh Nguyệt ngồi xuống nắm lấy tay nó: “Sắp xong rồi.”

“Vâng.”

Nguyên Đản nhẹ nhàng đáp lại.

Chị dâu Triệu thấy vậy cũng ngồi xuống: “Tay nghề cha cháu giỏi lắm, là kỹ thuật viên nên lợi hại lắm.”

“Vâng.”

Nguyên Đản gật đầu, may là Đường Văn Sinh nghe được cuộc đối thoại, biết nó sẽ gật đầu cho nên đã buông lỏng tay ra, không hề nắm lấy tóc Nguyên Đản.

Đợi khi cha cắt xong, mọi người đều nói rất đẹp, Đường Văn Sinh bèn nhìn sang Triệu Thiên: “Tóc của cậu cũng dài rồi, hay là tôi tiện tay cắt luôn cho cậu nhé.”

Dù gì dưới đất cũng đầy tóc, để lát nữa dọn dẹp chung một lần cũng được.

“Cậu nghiện cầm kéo rồi sao?”

Mặc dù nói như thế nhưng Triệu Thiên vẫn nghe theo tiếng lòng ngồi xuống: “Cậu phải cẩn thận đấy, tóc của tôi không được dài như Nguyên Đản đâu, nếu như cậu bất cẩn khiến tôi bị thương thì tôi sẽ tính sổ với cậu.”

“Đừng lên tiếng.”

Đường Văn Sinh dùng nước ấm xoa lên tóc anh ta, sau đó bắt đầu cắt.

Sau khi cắt xong, Đường Văn Sinh khá hài lòng, vì thế lại sờ lên tóc mình, vừa thấy anh như vậy thì biết là anh đang muốn tự cắt tóc cho mình nên Phong Ánh Nguyệt vội vàng ngăn lại: “Đừng manh động! Anh không có mắt phía sau đâu đấy!”

“Để tôi!”

Triệu Thiên hăng hái cầm kéo lên.

Đường Văn Sinh lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu quét dọn.

Chị dâu Triệu cười, mỗi tay kéo một người về nhà.

Đợi đến hôm Đường Văn Sinh được nghỉ, anh đạp xe đạp đưa Phong Ánh Nguyệt họ đến chân ngọn núi ở thành phố bên cạnh, sau khi khóa xe cẩn thẩn, ba người họ men theo con đường trước mặt.

Nguyên Đản chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía chiếc xe đạp đang được giấu đi: “Sẽ không ai trộm thật sao?”

“Yên tâm đi.” Đường Văn Sinh nắm tay nó tiếp tục đi về phía trước: “Lúc đi ngang qua, từ bên ngoài nhìn vào căn bản sẽ không thấy chiếc xe đạp đang nằm ở đó.”

Hai ngày nay không hề mưa, cho nên mặt đất rất khô ráo, ven đường có rất nhiều lá cây vàng úa, Phong Ánh Nguyệt đi được một lúc thì dừng lại nhìn xung quanh, phát hiện được vài nhánh hoa allium (1) nên qua đó xem thử: “Đẹp thật đấy.”

(1) Allium còn được gọi là Giant Onion, trong họ hoa của chi hành.

Nó có màu tím nhàn nhạt, một đóa hoa nhỏ đang nở rộ.

Ai ngờ được rằng hoa dại cũng đẹp như thế.