Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 134




Đồng chí Tiểu Đường đủ vốn liếng 3

Lúc Đường Văn Sinh về nhà thì đã biến thành một anh đẹp trai với mái đầu húi cua rồi. Còn Nguyên Đản thì trở thành một nhóc trọc.

Anh không chỉ mua mỗi thức ăn về mà còn mua cả đường đỏ, gừng và một ít thuốc tây nữa.

"Anh sợ không có hiệu quả nên đã tới bệnh viện huyện mua thứ này."

"Thứ này một mình anh sao mà mua được?"

Phong Anh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

"Anh đưa cả giấy chứng nhận kết hôn đi chứng minh."

Đường Văn Sinh lấy quyển sổ ra. Đây là thứ bọn họ nhận được sau khi cưới, phía trên có ảnh đơn màu trắng đen của hai người.

Có thể thấy được rằng lúc ra ngoài anh đã có ý định tới bệnh viện huyện lấy thuốc rồi.

"Em uống canh gừng đường đỏ chị dâu Triệu nấu cho nên bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi. Vẫn còn dư lại nhiều nên lát nữa hâm lại một chút là có thể uống tiếp."

Phong Ánh Nguyệt chỉ chỉ cái bát lớn trên bàn rồi nói.

"Mẹ bị bệnh ạ?"

Nguyên Đản tới gần, giơ bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ trán cô: "Hơi lạnh lạnh."

Nghe vậy, Đường Văn Sinh cũng giơ tay tới thử sờ một cái, là mồ hôi lạnh túa ra sau khi cô bị đau lạnh cả người: "Em về phòng nằm đi, nghỉ ngơi cho khoẻ."

Phong Ánh Nguyệt đáp lại một tiếng rồi đi vào nhà.

Nguyên Đản cũng cởi giày rồi đi theo cô vào ngồi bên mép giường. Nó còn chưa rửa chân nên không được lên giường, thế nhưng nó lại muốn chăm sóc Phong Ánh Nguyệt.

Nguyên Đản học theo cách mà hồi trước mẹ Đường chăm sóc mình, giơ bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng vỗ lên vai Phong Ánh Nguyệt: "Đi ngủ đi ngủ."

Được con nít chăm sóc, Phong Ánh Nguyệt có một cảm giác rất kỳ quái. Cô cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Đản rồi nhéo một cái: "Nguyên Đản à."

"Vâng?"

Nguyên Đản còn thân thiết đưa lỗ tai lại gần bên miệng Phong Ánh Nguyệt xem cô nói gì, kết quả là bị Phong Ánh Nguyệt hôn cái chóc vào tai.

"Á!"

Nguyên Đản lập tức che lỗ tai lại, mặt đỏ bừng kêu lên.

Nghe thấy tiếng kêu, Đường Văn Sinh vội vàng bước đôi chân dài vào nhìn một cái. Sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, anh ôm Nguyên Đản lên: "Anh đưa nó ra ngoài, em nghỉ ngơi đi cho khoẻ." Lúc đi ra anh còn không quên xách theo cả giày của Nguyên Đản.

Nguyên Đản nằm bò trên vai Đường Văn Sinh nhìn Phong Ánh Nguyệt. Phong Ánh Nguyệt bèn phất phất tay với nó.

Nguyên Đản lập tức vùi đầu sâu vào trong cổ Đường Văn Sinh.

"Mẹ hôn tai con."

Lời nói của nó mang theo ý khoe khoang.

Kết quả là bị Đường Văn Sinh đặt ra ngoài hành lang: "Đi chơi đi."

Thậm chí anh còn phất phất tay với nó nữa, rất mang lại cho người ta cảm giác đi nhanh lên đi còn chờ gì đó nữa.

Nguyên Đản cười hì hì xách giày của mình lên rồi chạy chầm chậm qua cách vách tìm Niếp Niếp chơi.

Phong Ánh Nguyệt vốn tưởng rằng mình không ngủ được, ai ngờ rất nhanh sau đó cô đã cảm nhận được cơn buồn ngủ. Chờ đến khi cô tỉnh lại lần nữa thì đầu đã choáng váng rồi.

Ngủ lâu quá.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, thấy mặt trời đang chiếu gay gắt. Cô bèn cầm cái đồng hồ đeo tay bên gối lên nhìn một cái, đã hơn mười một giờ rồi.

Bên ngoài có tiếng nấu ăn truyền tới.

Cô sửa soạn lại bản thân một chút rồi đi ra ngoài. Nguyên Đản đang ngồi trên cái ghế nhỏ bóc đậu cô-ve. Đậu này là do lúc cha con bọn họ quay về được chị dâu Vương lén lút dúi cho Đường Văn Sinh mang về.

Trông bên ngoài có vẻ đã già vì đậu đã vàng rồi, nhưng bóc ra mới thấy đây mới là lúc đậu cô-ve ăn ngon nhất.

Phong Ánh Nguyệt cũng không hù nó từ phía sau mà chỉ nhẹ nhàng ho một tiếng. Nguyên Đản nghiêng đầu qua thấy cô đi ra thì lập tức chỉ ngay vào canh gừng đường đỏ trên bàn rồi nói: "Cha vừa mới nấu xong đó ạ."

Là bát lớn lúc sáng chị dâu Triệu đưa tới. Nguyên Đản đi qua ngẩng đầu lên nói: "Cha có bỏ thêm một chút gừng nữa."

Đường Văn Sinh đi từ ngoài vào: "Còn thêm chút đường đỏ nữa nên mùi vị sẽ hơi nặng chút. Nếu em uống không quen thì chúng ta sẽ uống thuốc tây."

"Vâng."

Phong Ánh Nguyệt ngồi xuống. Nguyên Đản chạy ra ngoài lấy một cái muỗng gỗ vào, rửa sạch rồi mới đưa cho cô dùng.

"Cảm ơn Nguyên Đản."

"Không có gì ạ." Nguyên Đản uốn éo cái thân nhỏ bé rồi chuyển cái ghế gỗ nhỏ qua bên cạnh cô ngồi, tiếp tục bóc đậu cô-ve.

Đường Văn Sinh đang ở bên ngoài liếc vào trong nhà một cái, thấy nó đã bắt đầu nghiêm túc ngồi bóc đồ ăn mới không nói gì nữa.

Phong Ánh Nguyệt thấy vậy bèn nhỏ giọng hỏi Nguyên Đản: "Có chuyện gì thế?"

Nguyên Đản cũng đè thấp giọng xuống trả lời cô: "Chú hai Ngô hỏi con là lúc con với cha đi tắm có chơi đùa không, còn hỏi con có so sánh to nhỏ với cha không. Con nói thật cho chú ấy nghe, sau đó cha đỏ mặt nói sau này sẽ không để con chạy lung tung nữa."