Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 116




Ăn cơm xong, Đường Văn Tuệ liền chuẩn bị đưa Nguyên Đản về nhà.

"Lúc này trời vẫn còn nắng lắm, đợi một chút." Phong Ánh Nguyệt cản hai người lại, vừa đúng lúc Yến Tử và Niếp Niếp đến tìm Nguyên Đản cùng chơi, Phong Ánh Nguyệt để cho cậu bé cùng chúng đi chơi: "Nhớ đừng đi ra chỗ nắng to quá nhé."

Lúc này ánh nắng vẫn còn rất độc.

"Vâng ạ!"

Nguyên Đản lớn tiếng đáp lời, sau đó liền chạy đi cùng với đám Yến Tử.

Đường Văn Tuệ và Phong Ánh Nguyệt ngồi ở trước cửa nói chuyện, được một lúc thì chị dâu Triệu cũng đến.

Chị dâu Triệu nói đủ chuyện linh tinh ở nhà ngang, Đường Văn Tuệ nghe mà ngạc nhiên, đặc biệt là sau khi nghe những việc làm của thím Lý thì cảm thấy rất kỳ lạ.

Lại nghe nói chuyện hôm qua hiểu lầm là có trộm, không nhịn được mà che miệng cười.

Chờ chị dâu Triệu đi rồi, Đường Văn Tuệ và Phong Ánh Nguyệt cùng quay vào trong phòng, nhìn thấy đồng hồ trên tay của Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Tuệ nói: "Đẹp thật đấy."

Phong Ánh Nguyệt nâng tay lên cười nói: "Đúng thật, anh ba của em có lòng rồi."

Biết rằng kỳ thi tuyển sinh lên cấp của Phong Ánh Nguyệt đã qua rồi, Đường Văn Tuệ cảm thấy chiếc đồng hồ này được mua là rất đúng đắn, đi học thì càng cần phải để ý thời gian hơn.

Cô ấy cũng kể lại những chuyện xảy ra ở quê trong những ngày qua: "Chị dâu họ có hỷ sự, có điều bây giờ vẫn chưa đi đến trạm xá khám, nói là để thêm một thời gian nữa rồi mới đi."

"Bác gái cả ngày nào cũng uống thuốc, sắc mặt cũng ngày càng tốt hơn rồi, n.g.ự.c cũng không còn đau nữa."

"Anh hai ngày nào cũng bị mắng, mỗi lần bị mắng xong cũng không nhớ được mà sửa sai, làm cho chị dâu hai tức c.h.ế.t mất..."

Mắt thấy mặt trời đã sắp xuống núi rồi, Đường Văn Tuệ gọi Nguyên Đản trở về, sửa soạn cho cậu nhóc một lát rồi chuẩn bị về nhà.

Cô ấy còn phải về nhà nấu cơm tối nữa.

Phong Ánh Nguyệt đưa bọn họ đến chỗ của chị dâu Hồng, đưa tiền xe xong lại bỏ hết những thứ đã mua được vào gùi sau lưng của Đường Văn Tuệ: "Chú ý đường đi nhé."

Đường Văn Tuệ gật đầu: "Em biết rồi, chị dâu cứ về đi ạ."

Nguyên Đản đi tới, cọ tới cọ lui trên má của Phong Ánh Nguyệt: "Mẹ ơi, con phải về nhà mò cá với anh Xuyên Tử, con không ở cạnh mẹ nữa nhé." Nghe thật giống như đang nói về một chuyện hệ trọng nào vậy.

"Được rồi." Phong Ánh Nguyệt vừa nói vừa sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: "Đợi lúc cha mẹ rảnh rỗi thì sẽ về nhà thăm con nhé."

"Nếu không rảnh thì ngắm tượng đất Nguyên Đản nhé."

Nguyên Đản khua tay múa chân nói.

"Được rồi."

Phong Ánh Nguyệt để cậu bé ngồi ngay ngắn lại: "Nhớ đi theo cô nhỏ nhé, nếu không cẩn thận thì sẽ mất luôn cả chiếc răng bên kia đấy."

Nguyên Đản vội vàng ôm lấy cánh tay của Đường Văn Tuệ.

Đường Văn Tuệ bị chọc cười: "Được rồi, chị dâu chị mau trở về đi ạ."

"Được." Phong Ánh Nguyệt lại nhìn về phía chị dâu Hồng: "Vậy đành nhờ chị rồi!"

"Khách sáo thế làm gì chứ, đi thôi!" Chị dâu Hồng vừa quất roi lên, con bò đã nhanh chóng chạy từng bước lớn.

Nguyên Đản vẫn luôn ngoảnh đầu lại nhìn Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt cũng luôn vẫy tay với cậu bé.

Nguyên Đản lộ ra một nụ cười rất tươi, cứ như vậy cho đến khi không còn nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt nữa mới chịu quay đầu vùi vào trong lòng Đường Văn Tuệ.

Một tay Đường Văn Tuệ giữ lầy chiếc gùi ở sau lưng, một tay ôm lấy Nguyên Đản, trên đầu cô ấy có một cái dây buộc tóc mới, trong túi vẫn còn hai cái khác, lần lượt để dành cho mẹ và chị dâu hai.

Ngoài ra còn có thêm hai bao thuốc lá, là để dành cho cha và anh hai.

Trong gùi còn có đường, thịt và bỏng ngô, hơn nửa gùi ngô mới đổi được thành từng này bỏng ngô, về nhà chắc chắn sẽ lại bị cha mẹ mắng cho mất, nhưng Đường Văn Tuệ vẫn cảm thấy rất ấm áp.

Chị dâu ba đối xử với họ thật tốt.

Lại nhớ tới ngày hôm qua, mẹ đột nhiên nhắc đến Kiều Tư Vũ, Đường Văn Tuệ tựa cằm lên trên đầu của Nguyên Đản, chỉ sinh con chứ không hề nuôi nấng, nếu như Kiều Tư Vũ muốn quay về đưa Nguyên Đản đi, cô ấy sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối!

Ngô vẫn còn rất nhiều, Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị hấp bánh ngô mới lên ăn, muốn làm vậy thì phải dùng cối đá để bỏ bớt nước ngô ra ngoài.

Phong Ánh Nguyệt bóc tầm mười bắp ngô, sau đó lại ôm một hũ ngô đã được tách hạt xuống dưới tầng tìm bác Ngô.