Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 61




Diệp Huyên cuối cùng cũng mở miệng nói: "Mình không cảm thấy tiếc nuối, năm đó sau khi kì thi đại học kết thúc, mình cũng đã thổ lộ với cậu ta."

"Cái... cái gì? Sao cho từ trước đến giờ không thấy cậu nói tới vậy?" Đây coi như là một tin tức lớn nha, ai có thể nghĩ tới rằng Diệp Huyên năm đó đã thổ lộ với Tống Đình Thâm chứ?

"Cậu cũng không hề hỏi mà." Diệp Huyên tập trung nhìn đường xá phía trước: "Cậu ta không thích mình, mình cũng không cần thiết phải dây dưa đến cùng, hơn nữa, mình có xe, có nhà, có tiền gửi ngân hàng, mình hiện tại cũng chẳng thiếu cái gì, ngày nào đó nếu mình kết hôn thì người kia tất nhiên phải là người mình yêu, mà không phải là vì muốn sống với nhau. Vẫn là câu nói kia, không phải ai cũng nghĩ rằng cuộc sống không phải kết hôn, sinh con mới là viên mãn đâu."

"Cậu ta thế mà không thích cậu, lúc ấy cả lớp đều nghĩ cậu và cậu ta sẽ về với nhau đấy."

"Đúng vậy." Diệp Huyên nhún vai: "Cũng chẳng sao, chí ít cho tới bây giờ cuộc sống của mình không hề có sự tiếc nuối."

"Mình không nghĩ... Cậu tốt như vậy, gương mặt xinh đẹp lại còn khôn ngoan, sắc sảo, lại còn có năng lực làm việc, cậu ta thế nào lại không thích chứ?" Người bạn kia bộ dáng như muốn bênh vực cho kẻ yếu: "Vợ cậu ta trẻ như vậy, còn kém cậu ta mười một tuổi, mình không tin bọn họ có thể thấu hiểu nhau, vẫn là cậu thích hợp hơn!"

"Dừng thôi, những lời như này không nên nói nữa." Diệp Huyên vẻ mặt thành thật: "Chuyện của người khác, là người ngoài không hiểu đâu, hơn nữa, mình cảm thấy vợ cậu ta rất tốt, tính cách tốt, nhân phẩm tốt, đối với người ngoài thì cô ấy chẳng có ưu điển gì nhưng chắc chắn là có chỗ khiến Tống Đình Thâm yêu thích, chỉ là cậu không nhìn thấy được mà thôi."

"Haiz, điều mình muốn nói là Tống Đình Thâm bây giờ đã có vợ con, cùng với cậu là không thể nào rồi..." Người bạn dừng lại một chút: "Cậu cũng nên chăm chút cho bản thân một chút, ra ngoài xem mắt mấy lần cũng không tồi, bây giờ mẹ cậu gặp ai cũng đều muốn giới thiệu cho cậu hết đó."

Diệp Huyên tiếp tục tỏ vẻ bình tĩnh: "Cũng vì kính hiếu bố mẹ nhưng không bao gồm mình miễn cưỡng phải chấp nhận người mình không thích, bước vào nấm mồ hôn nhân mà mình không thích, cứ nghe theo mẹ, còn đâu mình tự có suy nghĩ riêng của bản thân."

Đã qua rất nhiều năm rồi, một lần nữa gặp lại người mình thích năm đó, có cảm giác gì?

Khi thấy vợ và con của cậu ta là có cảm giác gì?

Diệp Huyên nghĩ, cuối cùng cô ta cũng có thể trả lời được những câu hỏi này.

Cậu ta không thích mình, không phải cô ta không tốt, mà chính xác cô không phải là kiểu người cậu ta thích.

Cậu ta có cuộc sống vợ chồng êm ấm, cô ta cũng có lý tưởng cho khát vọng của mình, ngoại trừ trong lòng nói một câu giữ gìn sức khỏe, tất cả quá khứ đều không còn quá quan trọng nữa.

Nhớ lại lúc vợ Tống Đình Thâm nhìn trộm mình, Diệp Huyên có chút buồn cười, phụ nữ quả nhiên rất nhạy cảm nha, haiz, đột nhiên có chút tò mò, trong suy nghĩ của vợ Tống Đình Thâm, cô ta sẽ là kiểu người như thế nào đây? Cũng không biết Tống Đình Thâm cao ngạo và lạnh lùng kia tối nay có phải sẽ quỳ lên sầu riêng, vắt hết óc giải thích với vợ của cậu ta hay không? Ngẫm lại cũng cảm thấy vui vẻ.

"Cậu cười cái gì?" Người bạn kia hỏi.

Diệp Huyên lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đang cảm thấy rất vui vẻ."



Nhà thầy Vương cũng không quá lớn, đó là khu nhà tập thể cũ của công chức, diện tích sử dụng cộng lại cũng không quá 50 m2, lúc nào cũng được ông dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng sách đặt đủ các loại sách và tranh chữ, trong nhà còn có một con chó bản địa Trung Quốc nhỏ thấy thầy Vương trở về, chạy đến xoay vòng quanh chân ông ve vẩy chiếc đuôi, nhìn thấy còn có người khác, cũng chỉ ra vẻ hung dữ cắn vài tiếng, sau khi thầy Vương nói với nó, thì mới bắt đầu hiền lành, có thể nó biết đây là khách, chú chó này vô cùng thông minh.

"Ở trong trường phát hiện ra một ổ chó con vừa mới ra đời, thầy liền mang một con về, những con còn lại thì đều có học sinh và giáo viên khác mang đi." Thầy Vương bất đắc dĩ cười một tiếng: "Thích quấn người vô cùng, giống như một đứa trẻ con vậy."

Vượng Tử cũng muốn chơi cùng với chú chó.

Thầy Vương lại nói một câu: "Thầy đã đưa nó đi tiêm vắc xin, nó rất ngoan, không cắn người đâu."

Con chó rất có linh tính, thấy ông thích Vượng Tử như vậy, nó cũng đi xoay vòng quanh chân Vượng Tử, một chó một người chơi rất vui vẻ.

Thầy Vương gọt hoa quả và pha trà xong mới trò chuyện với hai người, Nguyễn Hạ đứng trước bức ảnh chụp trước kia đang treo ở trên tường, tìm rất lâu mới thấy được Tống Đình Thâm...

Tống Đình Thâm cũng đi đến đứng sau cô.

------oOo------

Chương 122Nguồn: EbookTruyen.VN

Đây cũng là buổi tốt nghiệp, tất cả mọi người đều mặc đồng phục, áo trắng ngắn tay và quần jean, trên mặt mỗi người đều mang theo sự vui vẻ và chờ mong, Nguyễn Hạ không phải tốn quá nhiều công sức thì đã tìm được Tống Đình Thâm.

Anh lúc đó so với bây giờ gầy hơn rất nhiều, mặc dù mọi người đều bảo anh chăm sóc bản thân rất tốt nhưng mà dù sao cũng đã qua hơn hai mươi năm, anh lúc đó nhìn thật là non nớt.

"Tôi nghĩ, anh là người đẹp trai nhất lớp đấy." Nguyễn Hạ đánh giá một hồi, rồi đưa ra kết luận như vậy.

Thầy Vương cũng đi đến, vui tươi hớn hở cười nói: "Lúc bấy giờ, Đình Thâm thật sự rất đẹp trai, thầy nhớ lúc đấy có rất nhiều bạn gái thích em ấy, sau khi tốt nghiệp, còn có rất nhiều người xin phương thức liên lạc."

Nguyễn Hạ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, người đẹp trai lại còn có thành tích học tập cao như Tống Đình Thâm, thời học sinh rất được chào đón, không thiếu những bạn gái thầm thương trộm nhớ.

Nếu thời học sinh của cô có một người như vậy, nói không chừng cô cũng sẽ thích.

Trên thực tế, so với loại không sợ gì hết mà người ta hay gọi là trùm trường học, lại được tô điểm thêm sự vừa thông minh học giỏi.

Nguyễn Hạ lại không khỏi nghĩ đến Diệp Huyên, cô bắt đầu trong nhóm nữ sinh tìm kiếm hình dáng của cô ta, cũng rất nhanh đã tìm thấy, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, gầy gò, lại còn trắng nõn, không giống như sự già dặn của bây giờ nhưng cô có thể thấy được, nữ sinh có thành tích học tập cao như Diệp Huyên lúc bấy giờ cũng được rất nhiều nam sinh thích.

Đứng nhìn ở góc độ người ngoài, hai người hoàn toàn xứng với nhau, thời học sinh đều là những người ưu tú, cũng có năng lực làm việc như vậy, cũng không biết hai người này có phải đã từng ở bên nhau không, luôn cảm thấy không có khả năng, dù sao với sự hiểu biết hiện giờ của cô về Tống Đình Thâm, năm đó ngay cả anh cũng còn đang khó khăn, đoán chắc là trong lòng chỉ có học tập, chắc là sẽ không yêu sớm đâu, sau này bọn họ cũng không phải cùng một nơi nữa...

"Đây là Diệp Huyên đúng không?" Nguyễn Hạ đắc ý:"Mắt nhìn của tôi cũng không tệ lắm."

Thầy Vương nhẹ gật đầu: "Diệp Huyên lúc thi tốt nghiệp trung học phổ thông không phát huy được hết trình độ của mình, chúng ta đều nghĩ rằng Diệp Huyên và Tống Đình Thâm đều sẽ thi vào trường đại học ở thủ đô nhưng rất đáng tiếc, chênh lệch một chút điểm, lúc ấy có mấy giáo viên khuyên em ấy học lại nhưng em ấy không đồng ý, đi đến nơi khác học tập, sự thật đã chứng minh, là vàng thì ở đâu cũng sáng chói."

Đúng lúc này, hàng xóm bên cạnh đến mượn chai xì dầu, thầy Vương liền ra ngoài trò chuyện với người ta vài câu.

Nguyễn Hạ nhìn về phía Tống Đình Thâm, nhỏ giọng tò mò hỏi: "Diệp Huyên có phải là bạn gái trước kia của anh không?"

Cô hiếu kì, thì sẽ lập tức hỏi, dù sao Tống Đình Thâm cũng sẽ không lừa cô.

Tống Đình Thâm nhìn cô, rồi cũng nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Cô để ý sao?"

Nguyễn Hạ ban đầu còn không kịp phản ứng, chờ đến khi nhìn thấy nụ cười thản nhiên trong mắt anh...

Tôi để ý cái chym ấy!

Chẳng có quan hệ gì với cô hết, okay!

Nếu như người đứng đối diện không phải là Tống Đình Thâm, còn nhớ rõ phải giữ gìn hình tượng, cô thật sự rất muốn trở mặt, dùng sự khinh bỉ của mình để trả lời câu hỏi của anh.

Nguyễn Hạ nghiêm túc giải thích nói: "Không có, đây là chuyện trong quá khứ của anh, tại sao tôi phải để ý, chẳng qua chỉ là có chút tò mò mà thôi, nếu như anh không muốn nói thì thôi."

Đừng nói cô và Tống Đình Thâm hiện tại chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cho dù có thật sự là vợ chồng đi chăng nữa, cô đối với tình sử trong quá khứ của chồng, cùng lắm chỉ là cảm thấy thích thú, mà không phải là để ý, cũng không phải là cô nhìn thoáng, mà là những năm này người trưởng thành có mấy ai không có người yêu cũ đâu? Kể cả không có người yêu cũ, nói không chừng trong lòng đã từng thầm thương người nào đó, ngay cả chính cô cũng đã từng thầm mến một nam thần, đã từng nói chuyện yêu đương một hai lần gì đó rồi.

Nếu thật sự là để ý, thật là để ý đến một người nào đó, hay là người phụ nữ nào đó xuất hiện trong cuộc sống của anh đểu sẽ để ý sao?

Cô đã từng trải qua một khoảng thời gian như vậy nhưng cuối cùng trong sự hoài nghi và suy đoán mỗi ngày, cô cũng có thể vượt qua được.

Dường như Tống Đình Thâm cũng không quá bất ngờ khi cô trả lời như vậy: "Cũng không phải là không muốn nói, mà là thật sự chẳng có gì để nói, tôi và cô ta không phải kiểu quan hệ như cô tưởng tượng đâu, từ đầu tới cuối chỉ là bạn học, thời học sinh tôi không thể nói chuyện yêu đương, cũng không không có ý nghĩ về phương diện ấy."