Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 57




Cô bấm bấm đầu ngón tay đếm số quần áo muốn mua cho Vượng Tử, thậm chí nếu nhìn thấy thứ gì hợp, chuẩn bị luôn áo bông cũng được. Dù sao thời tiết thay đổi thất thường, trẻ nhỏ lớn lên rất nhanh, quần áo năm trước đến năm nay sẽ không mặc được nữa, cô lại thích cho Vượng Tử ăn mặc đẹp trai một chút.

Tống Đình Thâm hoảng hốt một hồi, anh rất ít khi nhìn thấy Nguyễn Hạ như vậy, có thể nói là trước kia chưa từng thấy vậy.

Hiện tại cô càng ngày càng giống một người mẹ chân chính, sẽ lo lắng đứa nhỏ không đủ quần áo mặc, cũng sẽ lo lắng quần áo của đứa nhỏ mặc có ấm không. Cô trước kia sẽ không như vậy.

Rõ ràng những thứ cô vừa nói chỉ là chuyện sinh hoạt bình thường, nhưng vào trong lỗ tai của Tống Đình Thâm lại có cảm giác ấm áp lâu ngày không thấy.

Nói cho cùng, tuy rằng nói anh đã chấp nhận hình thức hôn nhân giữa mình và Nguyễn Hạ rồi, nhưng trong lòng anh vẫn luôn khát vọng một gia đình ấm áp chân chính.

“Phỏng chừng còn phải mua cả bít tất này, đồ thu đông, đồ ngủ gì đó nữa, tính như vậy, những thứ phải mua cũng không ít.” Nguyễn Hạ nói rồi nói tiếp, lại nhìn về phía Tống Đình Thâm: “Anh cũng cần mua thêm vài bộ quần áo nữa, dù sao còn phải đi xã giao bên ngoài, cũng không thể cứ mặc mãi mấy bộ quần áo như vậy. Có điều tôi nhìn nơi này có vẻ không có của hàng quần áo nam, nếu hôm nay không mua được, chờ đến lúc quay về Đế Đố tôi sẽ mua cho anh sau.”

Về phần bản thân cô!

He he he he!

Những thứ cần mua đó lại càng nhiều hơn rồi! Áo gió này, váy liền này, giày cao gót này, giày này, khăn lụa này! Không thể thiếu bất cứ thứ gì! Cũng không biết ở đây có bao nhiều quầy hàng chuyên bán đồ trang điểm. A, nghĩ như vậy, thật sự là cái gì cũng muốn mua mà! Muốn đem cả trung tâm thương mại về nhà!

Nghĩ đến lát nữa ăn xong lại đi mua mua mua, Nguyễn Hạ sắp không kiềm chế được bản thân mình nữa rồi. Quả nhiên không có chuyện gì khiến người khác phấn chấn hơn là mua sắm, nhất là dưới tình huống không thiếu tiền.

Nguyễn Hạ nâng mặt cảm khái: “Có tiền thật là tốt.”

Tống Đình Thâm cười khanh khách: “Cô nói lời này thật sự là không thô bỉ chút nào.”

“Đương nhiên rồi.”

Tính cách hai cha con Tống Đình Thâm và Vượng Tử thật ra rất giống nhau đó là não cá vàng. Rõ ràng trước đây họ đã đi mua sắm cùng Nguyễn Hạ nhưng họ hoàn toàn quên mất lần cuối cùng họ đi mệt mỏi như thế nào, nếu nói là quân tử xả thân thì cùng không đủ. Hôm nay Nguyễn Hạ đề nghị hai người đi mua sắm hai ba con không chỉ không nhớ về lần trước mà còn rất vui vẻ đồng ý.

Dù sao Nguyễn Hạ nói cũng phải mua quần áo cho họ. Đàn ông đều như vậy dù là bốn tuổi hay ngoài ba mươi tuổi thì đều thích quần áo mới, nhất là có người tư vấn giúp trong lúc mua.

Nguyễn Hạ mua quần áo cho Vượng Tử không phải rất đắt nhưng chất liệu lại rất dễ chịu, rất phù hợp với trẻ con. Vượng Tử mặc dù mập mạp nhưng nhìn dáng lại rất đáng yêu nên mặc quần áo áo cũng rất dễ thương. Đặc biệt đang trong dịp Quốc Khánh tuần lễ vàng nên rất nhiều thương hiệu được giảm giá, thế nào là giảm giá? Dưới cái nhìn của một người phụ nữ, bỏ bốn lấy năm một hồi, chuyện này quả thực chính là cho không mà! Sao có thể bỏ qua một chuyện tốt như vây!

Thế là cô liền cho Vượng Tử mua một lúc năm cái áo khoác, sáu cái quần, quần áo ở nhà cũng mua ba bốn bộ, không nói đến bít tất, quần đùi, một vài những thứ nhỏ nhặt khác, giày cũng mua tận mấy đôi. Cuối cùng Vượng Tử kéo tay Nguyễn Hạ nói: “Mẹ, đủ rồi đấy. Mua nhiều quá con cũng không mặc hết.”

Chiến lợi phẩm hoàn toàn không ít, lúc Nguyễn Hạ chuẩn bị đi ra, mắt bỗng nhìn tới đống trang sức dành cho con gái không khỏi thở dài một tiếng. Nếu Vượng Tử là con gái thì thật tốt hoặc nguyên chủ sinh đôi, vậy thì càng tốt.

Quần áo con gái thực sự rất đẹp, mặc dù là váy nhỏ hay là giày nhỏ đều làm người ta thích đến nỗi không muốn buông tay.

Tống Đình Thâm chịu số phận trở thành một công nhân bốc vác, xách theo bao lớn bao nhỏ, cùng Vượng Tử đứng ở một bên chờ Nguyễn Hạ.

Nguyễn Hạ cầm trong tay một đôi giày nhỏ xíu rất đáng yêu, xem đi xem lại.

Vượng Tử kéo ống quần Tống Đình Thâm, bất đắc dĩ nói: “Mẹ đang muốn làm gì thế? Nhà chúng ta đâu có cô bé nào bé như vậy. Mẹ sẽ không mua chứ?”

“Ba không biết.” Tốn Đình Thâm cũng bất đắc dĩ nói.

Nếu như nói trước kia cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có đứa thứ hhai. Thế nhưng hiện tại suy nghĩ lại có chút thay đổi.

Có điều bây giờ, Tống Đình Thâm cũng không xác định tương lai sẽ như thế nào. Dù sao anh muốn cùng Nguyễn Hạ cố gắng sống chung là thật. Nguyễn Hạ thay đổi tốt hơn cũng là thật, theo tình hình phát triển như vậy, ai có thể khẳng định Vượng Tự về sau không có em trai hoặc em gái chứ?

Ý nghĩ như vậy ngày một lớn trong đầu anh, rất khó dừng lại, Tống Đình Thâm cũng bắt đầu nhìn xem những chiếc váy nhỏ nhắn, đáng yêu…

Nếu như anh cùng Nguyễn Hạ sinh thêm một đứa bé nữa, đương nhiên anh muốn một cô con gái hơn nhưng nếu là con trai thì cũng rất thích.

Nếu như con gái mặc những chiếc váy nhỏ nhắn kia, đi những đôi giày bé xinh kia không phải sẽ rất đáng yêu sao?

Cũng may Nguyễn Hạ không ở lại cửa hàng này quá lâu, nếu như không nhớ rõ Vượng Tử là con trai cô sẽ mua tất cả mấy bộ váy xinh xắn kia về.

Rất nhiều đồ được mua, Tống Đình Thâm nhanh chóng ko cầm được hết những cái túi to túi nhỏ này, ngay cả Vượng Tử hai tay cũng cầm hai ba cái túi. Hiện tại Nguyễn Hạ gần như muốn mua hết tất cả mọi thứ, trừ các nhãn hiệu cao cấp ra thì rất nhiều nhãn hiệu đang sale. Bản thân Nguyễn Hạ cũng không phải thiên kim tiểu thư xuất thân từ nhà giàu có, đối với cô mà nói, chỉ cần quần áo thiết kế đẹp mắt cô sẽ muốn mua, nhãn hiệu chỉ là yếu tố thứ hai.

Khi Nguyễn Hạ đang thử giày, Tống Đình Thâm và Vượng Tử ngồi ở một bên ghế sofa, uống nước chanh do cô bán hàng đem ra, một lớn một nhỏ mặt đều không biểu lộ cảm xúc gì.

Không đúng, Quốc Khánh tuần lễ vàng người ra đường mua sắm càng nhiều, đại đa số biểu cảm của những người đàn ông đi cùng vợ và người yêu đi mua sắm đều giống nhau.

“Cùng mẹ đi mua sắm so sánh với ở nhà trẻ còn mệt hơn!” Tuổi Vượng Tử còn nhỏ, cậu nói câu đó nghe không giống tuổi của cậu làm cho một cô bán hàng đứng bên cạnh che miệng cười.

Tống Đình Thâm cũng hiểu rất rõ. Cùng Nguyễn Hạ đi mua sắm một lần so với việc anh liên tục tăng ca ban đêm còn mệt mỏi hơn hay so với việc anh cùng mọi người bàn bạc mấy hạng mục dự án cũng mệt mỏi như vậy.

Nhưng mà bọn họ không có cách nào để giục cô, dù sao Nguyễn Hạ cũng rất có tâm, cô mua quần áo cho bọn họ trước rồi mới mua quần áo cho mình. Nếu bây giờ họ lên tiếng giục cô, với tính cách của cô, cô sẽ nói gì?

Cô chắc chắn sẽ nói, cô có thể kiên trì giúp bọn họ mua sắm quần áo vậy vì cái gì mà họ không thể kiên nhân đợi cô sao?

Chính vì vậy, Vượng Tử và Tống Đình Thâm đều lựa chọn im lặng không nói.

Vì thế có thể thấy được, bất kể đàn ông ở tuổi tác nào, nên biết nhìn nhận thời điểm, đó mới là phi thường.

“Haiz!” Vượng Tử và Tống Đình Thâm đồng thanh thở dài.

Cô bán hàng vẫn luôn chú ý hai cha con, dù sao giá trị nhan sắc quá cao, nhìn phản ứng trên mặt của hai ba con, chút nữa không nhịn được mà bật cười. Ngoại trừ đem nước chanh lên cho họ, và đưa thêm bánh kẹo thì cô ấy không còn biết dùng cách nào để cho hai người như thể bị áp bức kia bớt áp lực.

Chẳng lẽ Nguyễn Hạ không biết hai ba con họ đối với việc đi mua sắm với cô là bất đắc dĩ sao? Cô đương nhiên biết nhưng cũng chỉ vì không có cách nào. Dù sao cô đi mua đồ cũng cần người đưa ra ý kiến, cũng cần người giúp xách đồ.

Chịu dựng, chỉ có thể chịu đựng cô.

Một mạch đi dạo đến tận sáu giờ chiều, Nguyễn Hạ cuối cùng cũng đồng cảm với Tống Đình Thâm và Vượng Tử nói: “Được rồi, những thứ cần mua cũng đã mua, không đi nữa.”

Nghe câu này, Vượng Tử nhảy lên hò reo một tiếng, Tống Đình Thâm vẫn rụt rè nhưng biểu cảm trên mặt hoàn toàn dễ chịu hơn nhiều.

Nguyễn Hạ lặng lẽ nói: “Theo giúp mẹ đi mua sắm cả trung tâm thương mại, xem ra hai ba con cũng mệt mỏi, tôi cũng có để hai người lao động vất vả đâu, vừa vào đến cửa hàng thì hai người đã ngồi xuống ghế salon rồi.”

Ý chí sinh tồn của Vượng Tử rất mạnh, cậu vội vàng ôm lấy eo Nguyễn Hạ nói: “Không có, không có, chỉ cần mẹ vui là được rồi!”

Tống Đình Thâm hai tay cầm ít nhất cũng phải mười cái túi mua sắm, nhìn rất đồ sộ, làm người khác vô cùng chú ý. Vượng Tử trong tay cũng cầm theo ba chiếc túi mua sắm, bên trong đựng toàn là tất và quần đùi của cậu, đều là những đồ có trọng lượng nhẹ. Nguyễn Hạ trong tay cũng cầm theo bốn năm cái túi mua sắm…

Bấm ngón tay tính toán, hôm nay mười vạn khẳng định là vô dụng nhưng cũng dùng hơn nửa.

Một gia đình ba nguời chuẩn bị ăn cơm tối trong một nhà hàng tại trung tâm thượng mại. Vừa từ cầu thang máy ra liền nghe thấy một giọng nam: “Tống Đình Thâm? Là anh sao?”

Trước mặt là một người đàn ông mặc quần áo bình thường vẻ mặt vui vẻ.