Du Bách Chu cầm lấy khay đồ ăn, không thèm quan tâm liếc người trên mặt đất một cái, mang theo Đồ Cao Minh cùng Xa Thông đi.
Hạ Diễn nhìn Du Bách Chu bóng dáng, trong mắt nhiều thêm chút cảm xúc khác.
Ra nhà ăn, Đồ Cao Minh nghĩ nghĩ, vẫn là sắc mặt có chút khó coi hỏi: "Đại ca, anh biết người vừa rồi chúng ta chọc tới là ai sao?"
Du Bách Chu suy nghĩ một chút, "Biết."
Cậu không chỉ có biết, còn đối người này hiểu đến rõ ràng.
Dịch Thiên, con một Dịch Hải Tường, là nhà giàu số một thành phố A.
Lại nói tiếp, "Con một" cái từ này có chút hài hước, bởi vì Dịch Thiên cũng không phải con trai duy nhất của Dịch Hải Tường, Dịch Hải Tường còn có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, cũng chính là Hạ Diễn.
Dịch Hải Tường lúc tuổi trẻ là một kẻ lăng nhăng, hồi còn trẻ ông quen biết Hạ Nhu, cũng đối với Hạ Nhu nhất kiến chung tình, ngay lúc đó Hạ Nhu còn rất trẻ tuổi, chỉ biết Dịch Hải Tường là người trẻ tuổi có tài có sự nghiệp, cũng không biết ông có tiếng là lăng nhăng bên ngoài, liền có thứ gọi là chất xúc tác tình yêu ảnh hưởng, có hai người tình yêu kết tinh.
Nhưng mà bà cũng không biết, Dịch Hải Tường trong lúc cùng bà ở chung, lại lừa bà cùng người khác liên hôn.
Bà cùng Dịch Hải Tường một đoạn thời gian sinh hoạt thật sự hạnh phúc, thẳng đến đối tượng liên hôn của Dịch Hải Tường Viên Thấm tìm tới cửa.
Viên Thấm bịa cái lời nói dối nói chính mình sớm đã cùng Dịch Hải Tường định ra hôn ước, ám chỉ Hạ Nhu là kẻ thứ ba xen giữa hôn nhân hai người.
Hạ Nhu vừa không nguyện ý chia rẽ gia đình của người khác, cũng hận Dịch Hải Tường hoa tâm, liền ở dưới sự áp bức cùng "Trợ giúp" của Viên Thấm, gạt Dịch Hải Tường việc mình mang thai, rời đi Dịch Hải Tường, cũng thay đổi thân phận, làm Dịch Hải Tường rốt cuộc tìm không thấy bà.
Dịch Hải Tường vì thế đau khổ một đoạn thời gian, điên cuồng ở trong biển người đi tìm Hạ Nhu, cũng vì thế cùng Viên Thấm nhiều lần cãi vã qua, chỉ là thời gian đem tình cảm nồng nhiệt của ông đối với Hạ Nhu phai nhạt, cuối cùng trở lại bình tĩnh.
Có lẽ tác giả cảm thấy nếu là Hạ Nhu rời đi thành phố A như vậy, cốt truyện không thể tiếp tục triển khai, vì thế liền để Hạ Nhu lưu tại thành phố A, chỉ là dưới sự "Trợ giúp" của Viên Thấm, vĩnh viễn biến mất ở trước mắt Dịch Hải Tường.
Viên Thấm ở trong sách là nhân vật có tâm lý ghen ghét cùng tính chiếm hữu rất mạnh, bà ta vốn dĩ cũng không có đem Hạ Nhu cùng Hạ Diễn không quyền không thế đặt ở trong mắt, chính là thấy sự nghiệp Dịch Hải Tường bắt đầu như mặt trời ban trưa, bà ta bắt đầu lo lắng Hạ Nhu sẽ tìm tới cửa, chờ Dịch Hải Tường phát hiện thằng con riêng kia, như vậy nguyên bản đồ vật của con trai bà ta liền bị thằng con riêng kia cướp đi, thậm chí ngay cả chồng mình cũng sẽ bị Hạ Nhu cướp đi.
Ích lợi che mất lý trí Viên Thấm, hơn nữa lại thêm người bên cạnh châm ngòi, liền để bà ta nghĩ một phương pháp cực đoan này —— trước đưa Hạ Nhu vào chỗ chết, lại đem Hạ Diễn tứ cố vô thân chậm rãi đánh vào nhân gian địa ngục.
Vì thế cũng liền có người muốn ở bệnh viện hại Hạ Nhu lúc trước kia, người đàn ông kia chính là Viên Thấm tìm tới.
Du Bách Chu nghĩ đến đây, nhịn không được cảm thấy một trận rét lạnh.
Du͙ƈ vọиɠ sẽ đem người biến thành ma quỷ, lời này là thật sự.
Mà con trai của Viên Thấm kia, Dịch Thiên, tính cách cơ hồ cực kỳ giống mẹ hắn, cũng không phải người tốt lành gì.
Tuy rằng Dịch Thiên cũng không biết Hạ Diễn là anh trai cùng cha khác mẹ với mình, nhưng cũng không thiếu ở thời kỳ cao trung đen tối của Hạ Diễn đạp mạnh một chân.
Tóm lại, hai người đều không phải người tốt.
Trong phòng học, người bên cạnh đều đang nói chuyện khoác lác, Du Bách Chu dựa ra phía sau, hai tay vắt ở sau đầu, ngón tay thỉnh thoảng gõ xuống cánh tay, ngẩn người.
Đột nhiên, cảm giác trên mặt chợt lạnh.
Bên mặt nhiều thêm một chai sữa bò lạnh, quay đầu, tầm mắt cậu hướng lên trên thấy được mặt Hạ Diễn.
Trong mắt Du Bách Chu lộ ra chút kinh ngạc.
Hạ Diễn đem sữa bò ném tới trên bàn cậu liền trở về chỗ ngồi mình ở phía sau.
Du Bách Chu cầm lấy sữa bò trên bàn, tầm mắt một đường đuổi theo Hạ Diễn trở lại chỗ ngồi, bớt chút kích động hỏi, "Đây là mua cho tớ?"
Hạ Diễn nhìn cậu, "Ừ."
Nghe vậy, trong lòng Du Bách Chu vui vẻ quá trời quá đất.
Trên mặt cậu vẫn duy trì rụt rè như cũ, "Cảm ơn."
Hạ Diễn trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng lại nhiều vài phần cảm xúc nhẹ nhàng.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh nói với Du Bách Chu: "Đúng rồi, vừa rồi ở nhà ăn, cảm ơn."
Du Bách Chu hào phóng xua tay, "Tiện tay tiện tay (?)!
Dù sao chuyện đó vốn dĩ chính là Dịch Thiên xứng đáng, làm hắn ngã một chút cũng chỉ là nhẹ.
Hạ Diễn nhìn Du Bách Chu, muốn nói cái gì, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là không có mở miệng.
Tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục, Du Bách Chu vốn định nhẹ nhàng tự do hoạt động, kết quả không nghĩ tới xui xẻo gặp gỡ Dịch Thiên.
Đồ Cao Minh cầm bóng rổ, mấy người bọn họ đang tìm sân, liền thấy đoàn người Dịch Thiên hướng bọn họ đi tới.
Du Bách Chu vốn định coi như không nhìn thấy Dịch Thiên trực tiếp đi qua, kết quả dường như đối phương cố ý đụng phải vai cậu, lực độ còn không nhỏ.
Du Bách Chu mới vừa đi hai bước liền bị người bên cạnh Dịch Thiên gọi lại, Du Bách Chu dừng lại bước chân.
Tiếng Dịch Thiên từ phía sau truyền đến, "Tìm sân à? Cùng nhau?"
Du Bách Chu biết rõ, bên ngoài là mời, trên thực tế là khiêu khích.
Dịch Thiên là vì chuyện giữa trưa đó mà tới.
Người trên sân bóng rổ rất nhiều, nhìn thấy bên này có động tĩnh, nhất nhanh đều xúm lại đây.
Lớp Phan Diệc cũng là tiết thể dục, hắn cùng Hạ Diễn mới vừa tiến vào sân bóng, liền thấy một đám người vây quanh cách đó không xa.
Phan Diệc một bộ xem kịch vui, "Chậc, có trận bóng rổ để xem rồi."
Hạ Diễn nhìn về phía hắn, "Cậu như thế nào biết?"
Phan Diệc tự tin nói: "Học sinh trung học mà, chỉ cần tụ tập nhiều người, không phải hiện trường đánh nhau thì chính là thi đấu, nơi này giáo viên nhiều như thế, tỉ lệ đánh nhau nhỏ, lại là sân bóng rổ, cho nên vừa thấy liền biết là muốn bóng...... Không phải, anh nhìn em bằng ánh mắt gì vậy?"
Hạ Diễn: "Ngạc nhiên cậu còn có thể cẩn thận suy nghĩ chuyện này như thế."
Phan Diệc: "......"
Phan Diệc lòng hiếu kỳ mạnh, tâm xem náo nhiệt cũng mạnh, muốn đi đến đám người bên kia xem náo nhiệt. Hạ Diễn không có hứng thú, đè xuống vành mũ, cự tuyệt lời mời của Phan Diệc, đi phòng nghỉ bên cạnh.
Nhưng Hạ Diễn vừa mới đi vào phòng nghỉ không bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến dồn dập tiếng bước chân, theo sau cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, Phan Diệc đứng ở cửa, "Mẹ nó, đúng là thi đấu bóng rổ, hơn nữa vai chính còn là Du Bách Chu kia!"
Nghe vậy, biểu tình trên mặt Hạ Diễn thay đổi.
Trên sân thi đấu, Du Bách Chu cong eo, hai tay ấn ở trên đùi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy.
Dạ dày cậu một trận lại một trận quặn đau.
Phỏng chừng là giữa trưa ăn nhầm phải cái gì.
Cậu hướng bên ngoài nhìn lướt qua, phát hiện nơi nơi đều không có bóng dáng Hạ Diễn.
Thật là, vốn dĩ nghĩ ở trước mặt anh biểu hiện tốt một chút mới đồng ý trận thi đấu này, kết quả cũng không biết người này không học thể dục lại chạy đi đâu mất.
Muốn đánh anh ta một trận ghê.
Mới vừa ném bóng xong Dịch Thiên câu lấy khóe miệng, ở phía trước hướng Du Bách Chu khiêu khích, "Du thiếu chơi bóng không phải rất lợi hại sao? Như thế nào mới vài phút liền không được?"
Du Bách Chu chịu đựng dạ dày đau ngồi dậy, "Mày mới không được, cả nhà mày đều không được."
Dịch Thiên sắc mặt trở nên có chút khó coi, theo sau tàn nhẫn nói: "Miệng thật cứng."
Thời điểm phát bóng một lần nữa, Đồ Cao Minh thấy sắc mặt Du Bách Chu có chút không tốt, thò lại gần lo lắng hỏi: "Đại ca, không có việc gì chứ?"
Du Bách Chu lúc này dạ dày đã hòa hoãn xuống dưới một ít, cậu hít một hơi, cảm thấy mình còn có thể kiên trì, "Không có việc gì, phát huy cho tốt."
Đồ Cao Minh chần chờ một chút, gật đầu.
Hiện tại bên Du Bách Chu có chút không tốt, Dịch Thiên hơn bên cậu 3 quả bóng.
Đội Dịch Thiên bên kia phối hợp rất tốt, đều có thể cướp bóng từ trong tay bọn cậu, rồi trực tiếp ném vào rổ.
Mặt trời trên đầu rất nóng, mồ hôi trên mặt Du Bách Chu cũng càng ngày càng nhiều.
Cậu nhìn điểm số hai bên cách nhau càng lúc càng lớn, không được, cứ tiếp tục như vậy bọn cậu sẽ thua mất.
Cậu nhìn người đối diện cầm bóng, đem bóng truyền đến trong tay Dịch Thiên, Dịch Thiên bắt được bóng liền muốn nhảy lấy đà ném vào rổ, đôi mắt nhíu lại, dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên hai bước, lợi dụng ưu thế chiều cao mạnh mẽ đem bóng rổ ở không trung chặn lại.
Sau khi rơi xuống đất đem bóng vòng qua Dịch Thiên, đem bóng truyền cho đồng đội bên mình.
Du Bách Chu trình độ không kém, hơn nữa thêm vào tố chất thân thể nguyên chủ, một loạt động tác tiến hành rất trôi chảy.
Dịch Thiên mắt thấy bóng vừa tới tay mình cứ như vậy bạch bạch bay mất, mắng một tiếng, đi lên phòng thủ Du Bách Chu.
Một lần nữa phát bóng, Du Bách Chu nhìn Dịch Thiên ý đồ ngăn cản chính mình tiến công, đối với hắn khiêu khích nhìn một cái(?), theo sau vòng qua hắn tới chỗ khác.
Du Bách Chu đi tới, theo bản năng hướng bên ngoài quét một vòng, trong lúc cậu nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong đám người, trong mắt nhiều thêm chút ánh sáng.
Là Hạ Diễn.
Tuyệt vời, hiện tại cậu cần phải biểu hiện thật tốt mới được.
Thi đấu còn tiếp tục, chênh lệch điểm hai bên bắt đầu dần dần thu nhỏ.
Bóng ở bên cạnh rổ lăn một vòng, thuận lợi tiến vào, Du Bách Chu thu hồi tay, vẻ mặt vừa lòng.
Đồ Cao Minh nhìn đại ca nhà mình liên tiếp ném vào rổ ba qua bóng, vẻ mặt chết lặng thêm sùng bái.
Vừa rồi người còn đang suy yếu, lúc này như thế nào giống như được tiêm máu gà thế!
Bên ngoài các fangirl đã sắp bị Du Bách Chu trong sân hớp hồn.
Không chỉ có chơi bóng giỏi, ngay cả tư thế dẫn bóng lẫn ném bóng đều đặc biệt đẹp trai!
Dịch Thiên đại khái là bắt đầu sốt ruột, đối với bọn cậu phòng thủ càng chặt, đặc biệt trọng điểm là phòng thủ Du Bách Chu.
Nhưng đều là uổng phí, đội bọn hắn có một trăm loại phương án phòng thủ Du Bách Chu, Du Bách Chu liền có một trăm phương pháp vượt qua cướp bóng.
Tiếng còi vang lên, thi đấu kết thúc, đội
Du Bách Chu so Dịch Thiên bên kia còn nhiều mười điểm.
Dịch Thiên thua tức giận đến quăng bóng đi, Du Bách Chu vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Nhìn đi, còn nói tui không được đâu, cuối cùng cũng không phải là mày lẫn cả nhà mày đều không được, nga không đúng, trừ bỏ Hạ Diễn.
Ở bên ngoài Lê Bắc nhìn một hồi trò hay trên mặt mang theo ý cười, tầm mắt đặt ở trên người Du Bách Chu sắp kết thúc, hướng đàn em bên cạnh nói cái gì, cầm lấy chai nước táo hướng bên kia đi tới.
Du Bách Chu liếc Dịch Thiên trong chốc lát, mang theo người hướng bên ngoài sân bóng đi ra.
Trong lúc Du Bách Chu hướng bên đám người nơi đó nhìn thoáng qua, vừa nhìn, liền đối diện tầm mắt người nọ đứng ở bên kia.
Du Bách Chu cong cong khóe môi, bất quá vài giây liền thu hồi tầm mắt.
Cậu nhìn lại phương hướng phát ra các tiếng thét chói tai của các fangirl kia.
"Tui nhìn thấy Du thiếu cười!!!"
"Thật đẹp traiiii a a a!!"
"Nam thần ô ô ô!!"
Dịch Thiên nhìn hiện trường gào thét này, hàm răng không tự giác được cắn càng chặt
"...... Chờ đấy!"
Du Bách Chu mang theo một đám người tới bên ngoài ngồi nghỉ ngơi.
Tuy rằng ở phía dưới bóng cây, nhưng nhánh lá cây thưa thớt, cũng không thể hoàn toàn che khuất mặt trời nóng bỏng, Du Bách Chu dùng khăn ướt xoa xoa mồ hôi trên trán, cậu trời sinh làn da mỏng, thời gian dài ở dưới mặt trời phơi nắng làm cho làn da trở nên có chút đỏ, còn có chút đau, cho dù dùng khăn ướt lau mặt xong như cũ vẫn sẽ đau.
Du Bách Chu đang khó chịu, trên đầu liền nhiều thêm cái mũ lưỡi trai, quay đầu lại, vừa lúc nhìn đến tay Hạ Diễn mới vừa thu hồi, một trận gió từ dưới gốc cây thổi qua, mũ có chút lớn, gió cũng có chút lớn, cậu giơ tay đè lại mũ, quay đầu hướng Hạ Diễn lộ ra một cái cười.
Trong nháy mắt, đáy lòng Hạ Diễn cảm xúc nào đó giống như gợn sóng khắp nơi nổi lên.