Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Hoàng Đế Chi Sư

Chương 88: Phạm Thượng




Trong tẩm điện bỗng dưng trở nên tĩnh lặng, không khí trở nên vi diệu hơn. 

Thẩm Thanh Trác bị hắn giả vờ đè lên, nụ cười trên môi ánh qua từ đôi mày kiếm, mắt phượng, trượt xuống sống mũi cao và đôi môi mỏng, rồi dừng lại ở đôi con ngươi đen sâu thẳm, đáy lòng tràn ngập sự mềm mại. 

Thời gian qua nhanh, Tiểu Thất của hắn, cuối cùng cũng trưởng thành, anh tuấn xuất chúng như một đế vương trẻ tuổi. 

"Tiên sinh à, sao lại nhìn ta như thế?" Tiêu Thận tiến lại gần, đôi ngón tay thon dài khẽ thăm dò đầu môi mềm mại. 

"Đói rồi thì gọi ngự thiện phòng mang đồ ăn đến." Đôi mắt đào hoa khẽ khép lại, đầu lưỡi hồng hồng như vô tình chạm vào ngón tay, hồng đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên, như lưỡi câu khéo léo móc vào lòng người. 

Trong đôi mắt sâu thẳm, ngọn lửa bất chợt bùng lên, Tiêu Thận khàn giọng hỏi: "Nếu ta... không muốn ăn những thứ đó thì sao?" 

Thẩm Thanh Trác như không nhận ra, cười khẽ, "Vậy ngươi muốn ăn gì hả?" 

Lời nói vừa dứt, môi đỏ đã bị khóa chặt, đầu lưỡi từ từ cạy mở hàm răng, quấn lấy đầu lưỡi bên trong một cách thành thạo.

Khác với những nụ hôn trước đây, lần này Tiêu Thận tỏ ra nóng vội hơn, cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng đối phương, đầu lưỡi không ngừng liếm môi, như người sắp chết khát, điên cuồng cướp đoạt từng giọt nước ngọt ngào. 

"Ưm..." Không khí dần trở nên loãng, Thẩm Thanh Trác bị hôn đến nghẹt thở, đôi mắt đào hoa lấp lánh hơi nước, cổ tay bị đè chặt không thể vùng vẫy. 

"Tiên sinh..." Lời nói vừa dứt, đôi môi nóng bỏng dần rời khỏi, để lại một chuỗi dấu hôn ấm áp, "Tiểu Thất đói đến nỗi muốn ăn tiên sinh, tiên sinh chịu không?" 

Thẩm Thanh Trác khẽ nhắm mắt, ngón tay vô thức nắm chặt lấy chiếc chăn dưới thân. 

Suốt một tháng nằm trên giường bệnh, cơ thể tiên sinh tiêu hao không ít, nhưng những chỗ cần có thịt vẫn đầy đặn, quả là thiên phú dị bẩm. 

Tiêu Thận cười khẽ, giọng khàn đặc: "Tiên sinh ngoan thế, chiếc vòng chân vẫn mang rất tốt." 

"Vô lễ ghê..." Thẩm Thanh Trác nhẹ giọng mắng, nhưng âm cuối mềm đến kỳ lạ, không còn chút uy lực. 

Tiêu Thận giữ chặt đôi chân thon dài, bình thản đáp: "Ừm, là ta vô lễ với tiên sinh." 

Thẩm Thanh Trác không khỏi nhớ lại những ký ức được hắn hầu hạ, cả người bỗng trở nên nhột nhạt khó chịu, khẽ gọi: "Tiểu Thất à..." 

"Ừ, ta đây." Tiêu Thận đáp lại, ánh mắt cuồng nhiệt không rời khỏi gương mặt hắn. 

Thẩm Thanh Trác thở hổn hển, bỗng nhiên tức giận nắm lấy mái tóc đen của Tiêu Thận, kéo hắn lại gần... 

... 

Vừa khỏi bệnh, Thẩm Thanh Trác vẫn còn yếu, từng hơi thở đều như rút ra từ phổi, mang theo cảm giác yếu đuối, khiến lòng người đau xót. 

"Tiên sinh, tiên sinh ơi..." Tiêu Thận đau lòng tột độ, môi lưỡi dịu dàng ghé sát vào, thầm thì gọi hắn từng tiếng đầy tình cảm. 

"Đồ nghịch ngợm này..." Thẩm Thanh Trác run rẩy giơ tay lên định đánh, nhưng lại bị Tiêu Thận bắt lấy, hôn hôn lên mu bàn tay. 

"Đại nghịch bất đạo là ta, phạm thượng là ta, yêu tiên sinh nhất cũng là ta..." Tiêu Thận khàn giọng nói, như một con thú hoang mù quáng, "Vậy nên, đừng rời xa ta mà, tiên sinh ơi..." 

Hương mai nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, một cơn gió bất ngờ từ đâu thổi đến, làm rối loạn những tấm màn xung quanh giường. 

Suốt hơn một tháng qua, bông hoa mà hắn bảo vệ trong ngực dần héo tàn, cuối cùng cũng nở rộ, xinh đẹp đến không thể tả xiết...

- --

Trời bỗng nhiên thay đổi, một cánh tay giấu trong ống tay áo phủ kín hoa văn tuyết đưa ra ngoài màn trướng, rất nhanh đã bị một bàn tay lớn khác nắm chặt, chậm rãi kéo trở về.

“Trời vẫn còn sớm, tiên sinh ngủ thêm chút nữa đi nha…” Tiêu Thận khẽ hôn lên cổ tay mỏng manh, ánh mắt chưa rời đi dù chỉ một khắc.

“Nóng quá à…” Giọng nói của Thẩm Thanh Trác khàn khàn, mang theo một chút nghẹn ngào, mí mắt sưng tấy nửa khép vì buồn ngủ, uất ức vô cùng: “Ngươi còn đốt lửa nữa..."

"Không có lửa thì sao lại nóng, hửm?" Tiêu Thận cười khẽ, vẻ lười biếng, mãn nguyện như một con sư tử no nê, "Để ta hôn thêm lần nữa, xem có bớt nóng không nha?"

"Biến đi mà..." Thẩm Thanh Trác mắng nhẹ, xoay người nằm xuống, phủ kín chăn, không thèm để ý đến hắn nữa.

Nhìn thấy đường cong trước mắt, Tiêu Thận ánh mắt khẽ thay đổi, thầm nghĩ tiên sinh đối với hắn thật sự không hề phòng bị. Đêm qua khóc đến đáng thương, sáng nay còn dám...

“Ta phải vào triều sớm.” Hắn cố gắng tỉnh táo lại, nghiêng người tới gần, để lại một nụ hôn trên vai của Thẩm Thanh Trác, “Tiên sinh, chờ ta về.”

Vì vậy, trong buổi thiết triều, văn võ bá quan đều nhận ra tâm trạng của thánh thượng hôm nay rất tốt.

“Khởi bẩm thánh thượng, thần cho rằng vụ án tham nhũng ở Túc Châu không phải là ngẫu nhiên.” Bùi Ngôn Hề tâu, “Triều đình phải tận dụng cơ hội, phái người đến các châu huyện điều tra các quan lại, quét sạch sâu mọt trong bộ máy chính quyền.”

“Bùi khanh nói rất có lý.” Thánh thượng trả lời với giọng điệu luôn khó đoán, “Theo ý khanh, ai là người thích hợp để thực hiện việc này?”

Bùi Ngôn Hề trả lời: “Thần nghe theo ý chỉ của thánh thượng.”

Thánh thượng gõ nhẹ lên tay vịn long ỷ, chậm rãi hỏi: “Có vị ái khanh nào muốn tự mình xung phong không?”

Văn võ bá quan âm thầm trao đổi ánh mắt, không ai dám chủ động nhận trọng trách này.

Từ sau khi Thích thị bị lật đổ, cả triều đều cảm thấy bất an, lo sợ không biết khi nào mình sẽ bị đưa ra xét xử. Hơn nữa, các quan địa phương quan hệ chằng chịt, lợi ích rắc rối, phái người đi điều tra tham nhũng thường khó mà thu được kết quả rõ ràng. Nếu không điều tra được, thánh thượng có thể sẽ cho rằng họ làm việc kém cỏi hoặc nhận hối lộ, nói chung là khó lòng làm vừa ý.

Kim Loan điện rơi vào sự im lặng.

Ánh mắt thâm sâu của thánh thượng lướt qua từng vị đại thần, rồi hắn đột nhiên bật cười lạnh lẽo.

Các quan thần ở hàng đầu lập tức hoảng sợ, cúi đầu thật thấp, chỉ mong làm giảm sự chú ý của thánh thượng.

Lúc này, Hộ Bộ hữu thị lang Tiết Nham bước ra, trầm giọng nói: “Thần nguyện cùng Giám Sát Ngự Sử tuần tra các châu, vì thánh thượng chia sẻ gánh nặng.”

Chúng thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thánh thượng gật đầu đồng ý, rồi rất nhanh bãi triều.

Sau khi triều đình tan họp, Tiêu Thận lén triệu kiến Diệu Thủ thần y.

Diệu Thủ quỳ xuống hành lễ: “Thánh thượng.”

Hắn vốn là người sống tự do, không bị ràng buộc, nhưng vì lý do nào đó mà tiến vào cung cấm, không thể không tuân theo các nghi lễ thế tục.

“Thần y không cần đa lễ.” Tiêu Thận nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều, “Hôm nay gọi thần y đến, là để hỏi một chuyện quan trọng.”

Diệu Thủ chắp tay đáp: “Xin thánh thượng cứ nói.”

Tiêu Thận đứng bên cạnh bàn, mở miệng hỏi: “Khi nào thì bệnh tình của tiên sinh mới khỏi hoàn toàn?”

“Chuyện này...” Diệu Thủ nhíu mày, “Thẩm đại nhân trời sinh thân thể yếu đuối, lại bị nhiễm độc lâu ngày. Lần này bệnh nặng, nếu muốn hồi phục hoàn toàn, không phải là chuyện dễ dàng.”

Tay Tiêu Thận siết chặt, giọng nói trầm xuống: “Ý ngươi là tiên sinh sẽ bệnh mãi sao?”

“Băng dày ba thước không phải trong một ngày mà thành.” Diệu Thủ thở dài khẽ khàng, “Chỉ có thể dưỡng bệnh từ từ, đợi ta trở lại Thần Y Cốc, lật lại những sách thuốc của tiên sư để xem có phương pháp nào hiệu quả không.”

Tiêu Thận thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng vẫn còn hy vọng.

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, cúi người bái một cái, “Vậy, bệnh của tiên sinh phải dựa vào thần y rồi.”

“Không dám nhận.” Diệu Thủ đáp lễ.

“Còn có một việc.” Tiêu Thận suy nghĩ một lúc, hạ giọng hỏi: “Với tình trạng hiện tại của tiên sinh, liệu có chịu được... kịch liệt…”

Diệu Thủ sững sờ: “Kịch liệt cái gì?”

Tiêu Thận bình thản trả lời: “Chuyện phòng the á.”

“Khụ khụ...” Diệu Thủ hoảng hốt ho khan một trận, vội vàng đáp: “Với tình trạng của Thẩm đại nhân hiện tại, tốt nhất không nên quá vất vả.”

“Không để tiên sinh tốn sức là được?” Tiêu Thận ngắt lời hắn, “Ta sẽ không để tiên sinh mệt mỏi.”

Diệu Thủ: “…”

“Tốt nhất vẫn là nên ôn hòa một chút.” Diệu Thủ thay đổi lời nói khi thấy sắc mặt của thánh thượng, “Thỉnh thoảng một hai lần, thì không sao.”

Lúc này, đến lượt Tiêu Thận trầm mặc.

Đêm qua vì thương tiếc tiên sinh bệnh nặng mới khỏi, hắn đã cố gắng kiềm chế. Hôm nay, lại nhận được một tin sét đánh giữa trời quang.

Thỉnh thoảng một hai lần…

Một hai lần…

Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, Tiêu Thận liền nhanh chóng hỏi: “Ý ngươi là tiên sinh hay ta?”

Diệu Thủ: “…”

- --

Thẩm Thanh Trác tỉnh lại lần nữa, đã là buổi trưa.

"Tiên sinh tỉnh rồi à?" Không lâu sau, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp và từ tính, một bàn tay vén lên màn giường, rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán. "Tiên sinh đói bụng không?"

Thẩm Thanh Trác vừa thẹn vừa giận, vùi mặt vào trong chăn, không muốn phản ứng.

Tiêu Thận bật cười, ngồi xuống cạnh giường, ôn tồn dụ dỗ: "Vậy tiên sinh khát không? Uống nước nhé?"

Thẩm Thanh Trác khẽ rùng mình, hừ nhẹ, không vui trả lời: "Đi ra đi, ta không muốn thấy ngươi nữa đâu..."

"Tiên sinh làm sao vậy nè?" Tiêu Thận nhẹ nhàng xoa bóp vai cổ cho y, giọng khàn khàn tiếp tục: "Chẳng lẽ là vì tối qua không để tiên sinh..."

Thẩm Thanh Trác tức giận hô lên: "Tiêu Thận!"

"Tiên sinh gọi tên ta thật dễ nghe." Tiêu Thận cười đắc ý. "Đêm qua, sao tiên sinh lại không chịu gọi tên ta vậy nhỉ?"

Thẩm Thanh Trác giơ tay bấm hắn một cái, vẫn không ngừng mắng: "Đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ!"

"Được rồi, để ta bôi thuốc cho tiên sinh." Trước khi Thẩm Thanh Trác nổi giận, Tiêu Thận đổi giọng nghiêm túc: "Thái y viện kê thuốc, nghe nói rất hiệu quả."

"Ngươi tự đi hỏi Thái y viện sao?" Thẩm Thanh Trác nghiêng mặt hỏi.

"Đương nhiên là không."

Thẩm Thanh Trác không còn giận, nghĩ bụng những chuyện thân mật hơn còn đã làm, bôi thuốc chẳng là gì. Nghịch đồ đã hành hạ y như vậy, cũng nên hầu hạ lại cho tử tế.

Một lát sau ——

"Tiêu Tiểu Thất!" Đôi mắt đào hoa của Thẩm Thanh Trác lóe lên giận dữ, tức đến mức lồng ngực phập phồng. "Ta sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn!"

"Ừm..." Tiêu Thận đè y xuống, cười gian khi ngậm lấy môi dưới. "Sau đó thì sao, tiên sinh phải chịu trách nhiệm với ta chứ?"

Thẩm Thanh Trác ngẩn người, chớp chớp mắt dài cong, không nghĩ đến vấn đề này.

"Làm sao?" Tiêu Thận híp mắt đầy nguy hiểm, chặn y lại. "Chẳng lẽ, tiên sinh không định chịu trách nhiệm với ta sao hử?"

Thẩm Thanh Trác hít sâu: "Khát quá, hình như tiên sinh viêm họng rồi..."

Một câu nửa thật nửa giả giúp y thoát khỏi tình huống nguy hiểm.

Tiêu Thận bế y lên, đặt vào lòng rồi rót trà đến gần môi y.

Thẩm Thanh Trác uống nửa cốc, đầu lưỡi khẽ liếm bờ môi: "Ngọt thật."

"Thêm mật ong vào nữa mà." Tiêu Thận cúi đầu nhìn y cười, "Ngọt lắm đúng không? Để ta thử xem nha."

Dứt lời, hắn giữ lấy cằm Thẩm Thanh Trác, nhấc mặt y lên rồi hôn.

"A..." Vị ngọt còn sót lại trong miệng bị quét sạch. Thẩm Thanh Trác khó thở, nhíu mày cắn loạn vào đầu lưỡi Tiêu Thận.

Ai ngờ Tiêu Thận lại càng hứng thú, động tác trở nên quá đáng hơn: "Tiên sinh, ta rất muốn ăn..."

"Thánh thượng, Bùi đại nhân và Lâm đại nhân cầu kiến!" Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên giọng thông báo của tiểu thái giám.

Một lát sau, trong tẩm điện truyền ra tiếng phẫn nộ: "Tuyên!"

Hai vị đại nhân bước vào, chỉ thấy Thẩm đại nhân đang nằm tựa đầu giường, mái tóc rối tung sau gáy, thân người được chăn mỏng che kín.

Còn thánh thượng thì đứng trước bàn, liên tục rót trà, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, cả người toát ra áp lực cực kỳ thấp.

Hai vị đại nhân liếc nhau, thầm đoán rằng sư sinh vừa xảy ra tranh cãi kịch liệt.

"Bùi đại nhân, Lâm đại nhân," Thẩm Thanh Trác mặt đỏ, ngữ khí bình tĩnh hỏi, "Có việc gì quan trọng không?"

Dù ai cũng không ngờ rằng, Thẩm đại nhân thoạt nhìn băng thanh ngọc khiết kia, thực tế lại đang lộn xộn dưới lớp chăn mỏng.