Thẩm Du hiện tại cũng coi như có chút danh tiếng ở trong trường, từ vịt con xấu xí nghịch tập trở thành nữ thần, lại còn là hào môn đại tiểu thư, toàn bộ Học Viện Điện Ảnh cũng không có mấy ai được như vậy.
Chưa kể sau khi cô được xác định là nữ chính trong vở nhạc kịch của Hứa Kỳ, mức độ nổi tiếng của Thẩm Du càng rộng khắp. Rốt cuộc Hứa Kỳ chính là nhân vật nổi trội trong trường, ai có liên quan tới người này đều được hưởng chút tiếng thơm.
Cho nên, sự vụ về Thẩm đại tiểu thư vừa nổ ra, không cần đoán mọi người cũng biết nhân vật bên trong câu chuyện là ai.
Ngay từ đầu, bọn họ chỉ mang tâm lý vào xem náo nhiệt, cứ việc liên quan tới hào môn lại có cảm giác giống như đang đọc tiểu thuyết, khác xa so với sinh hoạt thường ngày.
Bất quá, đại bộ phận vẫn là để lại bình luận tỏ vẻ hoài nghi, nói Thẩm gia đã có thể nuôi đứa trẻ từ nhỏ đến lớn, chứng tỏ người ta cũng đã chấp nhận vị Thẩm tiểu thư này, như thế nào có thể đem người miêu tả trở thành nữ nhân tâm cơ thâm sâu như vậy?
Nhưng lại cũng có người nói, nếu hiện tại đã có quá nhiều tiền, bỏ ra chút ít giúp cho mẹ đẻ chữa bệnh cũng không thành vấn đề, chẳng lẽ thật sự còn định cả đời không qua lại với nhau? Ai cũng đều có nổi khổ, nếu trước kia điều kiện cho phép, khẳng định là không nỡ lòng nào đem con cho người!
Số ít còn lại thì khuyên mọi người đừng quá nhốn nháo, còn chưa biết việc này là thật hay giả đâu.
Sau đó không bao lâu, trong đám bình luận liền nhảy ra một bức ảnh kết quả giám định ADN, kèm theo mấy dòng: giảo biện cách mấy cũng không qua được sự thật. Họ Thẩm không màng mẹ ruột bệnh nặng, chối bỏ người thân, thậm chí cho người đánh đập anh trai. Loại người này vốn là nhân phẩm bại hoại, đạo đức suy đồi, nên bị người đời phỉ nhổ!
Lúc này, đám bình luận bên dưới đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều lời lẽ chê trách vị Thẩm tiểu thư nọ.
<Loại người này, quả thực là tim làm bằng đá>
<Không có công dưỡng dục cũng có công sinh thành, vậy mà lại có thể tuyệt tình đến mức đó>
<Cái loại này còn dám vọng tưởng trở thành minh tinh, không sợ dạy hư trẻ nhỏ nhà người khác sao? Ngẫm lại cảm thấy quá đáng sợ!>
<Thật sự ghê tởm>
...
Lý Dực Dực vẫn luôn ngồi bên cạnh đọc bình luận, cuối cùng cũng ngây ngốc cả người, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Du "Đây rõ ràng là có người dẫn dắt dư luận, biết đâu chừng còn thuê thuỷ quân vào phá đám, như vậy cũng quá khoa trương rồi! Cậu có cần ra mặt nói vài câu không?"
Chân mày Thẩm Du nhíu thành một đường, người ta chỉ nêu họ mà không nói tên, bây giờ cô chạy tới thanh minh, còn không phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Vấn đề là, Thẩm Du thậm chí còn chưa làm rõ trạng huống hiện tại, người phát tin này ra hiển nhiên còn biết chuyện rành rẽ hơn cả cô.
Cái gì mẹ đẻ, cái gì xét nghiệm ADN, cô cũng không biết là thật hay giả.
Trước giờ Thẩm Du căn bản chưa từng nghe qua, vậy "mẹ ruột" theo lời người này nói rốt cuộc là ai? Anh trai lại là ai? Cô hoàn toàn không biết!
Nghĩ đến đây, cuối cùng Thẩm Du không ngồi yên được nữa, vội vàng thu thập vật dụng bỏ hết vào balo, sau đó nói với Lý Dực Dực "Cậu giúp tôi xin nghỉ tiết này, tôi phải ra ngoài một chuyến."
Lý Dực Dực liền gật đầu, ngay sau đó lại hỏi "Cậu muốn đi đâu?"
Thẩm Du không rảnh mà ngồi giải đáp, thoăn thoắt như gió lập tức rời đi.
Vừa ra tới cửa, cô liền dùng di động đặt xe, sau khi Thẩm Du đi đến cổng trường, taxi cũng vừa vặn trờ tới.
"Đi Thẩm thị tập đoàn phải không?" Tài xế hỏi.
Thẩm Du gật gật đầu, cũng không nói gì, chỉ cầm di động tiếp tục theo dõi tình hình trên diễn đàn.
Ngẫm nghĩ một chút, cô lại mở Weibo lên xem, chỉ khi không thấy tin tức có liên quan bị đăng lên đó, trong lòng Thẩm Du mới không còn quá căng thẳng như vừa rồi.
Người này hành sự thoạt nhìn giống như tấn công vồ vập, kỳ thật cũng không biết nắm chắc được bao nhiêu phần. Trừ bỏ một tờ báo cáo ADN, còn lại đều chỉ là lời nói suông, thậm chí đối phương còn không dám dùng tên tuổi thật sự, cũng không nói ra chuyện năm xưa chính là cô được nhặt về.
Thẩm Du cảm thấy, người đăng bài nói nhiều như vậy, mục đích chỉ là muốn làm xấu thanh danh của cô, trước mắt còn chưa nhìn ra được ý đồ khác.
Mà kẻ thích làm ra loại chuyện hại người nhưng không được tích sự gì kiểu này, Thẩm Du chỉ nhận thức duy nhất có một người, Bạch Mộ Vũ!
Nếu cô suy đoán không sai, vậy lần này Thẩm Du khẳng định lại không thể buông tha cho ả nữa, thật sự quá ghê tởm!
Một thiếu nữ tuổi còn quá trẻ, tâm tư tại sao lại có thể tàn nhẫn thâm độc như vậy, loại người này lại lớn thêm một chút sẽ còn ác liệt cỡ nào?
Đương lúc Thẩm Du miên man suy nghĩ, xe thực mau đã dừng ở trước Thẩm thị.
Lễ tân đại sảnh liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Du, vội vàng tươi cười chào đón, sau đó mang cô đi vào thang máy chuyên chúc.
Chờ sau khi lên đến tầng cao nhất, mấy vị tiểu trợ lý trong phòng nhìn thấy Thẩm Du cũng là cười hì hì, thái độ vô cùng hoà nhã "Thẩm tổng đang mở họp, sáng nay chính là hội nghị báo cáo chuyên môn, hẳn sẽ tương đối mất thời gian, Thẩm tiểu thư hãy tới văn phòng tổng tài ngồi chờ vậy."
Thẩm Du chỉ có thể gật đầu, tự mình đi vào văn phòng.
Sở dĩ cô tìm tới đây là vì Thẩm Du thật sự tin tưởng vào năng lực của Thẩm Tiêu.
Thay vì ở đó buồn rầu, còn không bằng chạy đi tìm chỗ dựa.
Trước kia có chuyện cô không dám nói với hắn là vì không quá tin tưởng, nhưng nay đã khác xưa, Thẩm Du bây giờ hiểu biết Thẩm Tiêu quá rõ, nắm chắc nhất định hắn sẽ che chở cho mình.
Vậy nên hiện giờ gặp chuyện, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu là sự tự tin của cô.
***
Thời điểm này, Thẩm Tiêu đang phát cáu ở trong phòng họp, bởi vì có vài vị giám đốc chuyên trách làm việc không xong, báo cáo cũng viết đến lung tung rối loạn, hắn ngồi nghe mà thiếu chút nữa đã lật bàn.
Đã có hai người bị cắt chức ngay tại chỗ, những người khác còn giữ được đầu nhưng sắc mặt cũng là xanh trắng trắng xanh.
Tuy rằng Thẩm Tiêu tính tình cổ quái, nhưng hắn tiền lương lẫn đãi ngộ hắn đề ra đều là tốt nhất, rất nhiều người lấy việc được tiến vào Thẩm Thị làm vinh dự, đừng nói tới chuyện lăn lộn đến hàng ngũ giám đốc, thật sự không hề dễ dàng.
Mọi người trong phòng đều đang ngầm cầu thần bái phật, nguyện cho chính mình sẽ không bị Thẩm Tiêu khai trừ.
Trợ lý Đỗ bỗng dưng nhớ ra có xấp văn kiện để quên trong văn phòng, liền lặng lẽ lui ra ngoài đi lấy, lúc cậu ta tới nơi, thật ngoài ý muốn mà nhìn thấy Thẩm Du.
Đỗ Huy đứng ngay cửa lên tiếng chào hỏi "Thẩm tiểu thư, sao cô lại tới đây giờ này?"
Thẩm Du cho rằng bọn họ đã họp xong, vội vàng buông di động, đứng lên hỏi "Trợ lý Đỗ, anh tôi đâu rồi?"
"Còn chưa họp xong a, tôi chỉ về đây lấy văn kiện thôi."
Thẩm Du thất vọng gật gật đầu, tiếp tục ngồi lại trên ghế.
Trợ lý Đỗ vội vàng cầm giấy tờ quay lại phòng họp, vừa đẩy cửa ra lại nghe được Thẩm Tiêu đang mắng người.
Hắn cũng không lớn tiếng ồn ào, chỉ an vị nơi đó, mắt lộ ra hàn quang, âm dương quái khí mà sỉ nhục người khác, tổn hại đến mức đối phương thiếu nước quỳ xuống gọi một tiếng ba!
Những người còn lại thỉnh thoảng dùng ánh mắt cầu cứu mà nhìn trợ lý Đỗ, ý tứ chính là nhờ cậu ta ngẫm ra biện pháp làm đại ma vương bình tĩnh một chút.
Đỗ Huy trong lòng cười lạnh, không ai chê mạng quá dài, có điên mới dám đưa đầu ra cho đại ma vương chém!
Nhưng đột nhiên, trợ lý Đỗ liền cơ trí nghĩ tới Thẩm Du ngồi trong văn phòng, linh quang chợt lóe, cậu ta vội vàng cầm lấy giấy bút viết xuống một hàng chữ, sau đó đẩy đến cho Thẩm Tiêu xem.
"Tôi gặp Thẩm tiểu thư ở trong văn phòng của ngài, thoạt nhìn giống như đang rất sốt ruột!"
Thẩm Tiêu vốn dĩ đang dạy dỗ đám người này đến thật cao hứng, thình lình lại bị Đỗ Huy đánh gãy, hắn rất khó chịu mà lườm một cái, sau đó mới nhìn xem cậu ta viết cái gì.
Kết quả vừa đọc xong, hắn liền không nói hai lời, đứng lên xoay người đi mất.
Đám người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau "Trợ lý Đỗ, đây là có chuyện gì? Như thế nào...lại bỏ đi rồi?"
Đỗ Huy thở dài "Cuộc họp hôm nay chỉ đến đây thôi, vị nào còn chưa lên báo cáo thì nhanh nhanh đem về sửa lại, bằng không lần sau mở họp...tiếp tục nghe chửi."
Mấy vị giám đốc may mắn thoát chết vừa nghe xong liền nhìn nhau một cái, ai nấy đều có cảm giác vui mừng giống như chết đi sống lại.
***
Sau khi Thẩm Tiêu biết Thẩm Du ở trong văn phòng, phản ứng đầu tiên của hắn chính là: khẳng định đã có chuyện gì đó phát sinh, lại còn thật khó giải quyết, bằng không tiểu hài tử sẽ không đột nhiên chạy tới.
Quả nhiên, hắn vừa về đến nơi liền trông thấy Thẩm Du sắc mặt không tốt mà ngồi xem di động.
"Làm sao vậy?" Thẩm Tiêu đi qua, rút điện thoại trong tay cô ra, nhìn một cái, phát hiện Thẩm Du đang xem bài viết ở trên diễn đàn.
Thẩm Du cũng không ngượng ngùng, dăm ba câu liền nói ra trọng điểm "Anh, trên diễn đàn có người nói mẹ ruột của em bệnh nặng, đối phương còn có báo cáo xét nghiệm ADN, anh có biết việc này không?"
Sắc mặt Thẩm Tiêu nháy mắt thay đổi, quay đầu ra cửa kêu to một câu "Gọi Đỗ Huy tới đây!"
Nói xong hắn cũng không trả lời cô ngay, chỉ nghiêm túc xem hết bài viết nọ, kết quả càng xem sắc mặt càng kém, cuối cùng thiếu chút nữa lại muốn đập di động, nhưng nghĩ tới Thẩm Du còn ở đây, hắn lại khó khăn mà nhịn xuống.
Cuối cùng Thẩm Tiêu chỉ có thể hung hăng đá vào bàn trà một cái.
"Mẹ nó, đám cặn bã này, lúc trước nên trực tiếp giết chết!"
Thẩm Du nghe được lời này, liền biết hắn cũng rõ ràng chân tướng, chỉ là vẫn luôn giấu cô mà thôi.
Thẩm Du kéo kéo tay áo hắn, hỏi "Anh có chuyện gì giấu em đúng không? Hiện tại tình huống đã ra như vậy, cũng không che đậy nổi nữa, chi bằng anh nói hết cho em nghe, chuyện là như thế nào?"
Trong lòng Thẩm Du tồn tại vài suy đoán, nhưng cảm giác đều không đáng tin lắm, bởi vì đoán tới đoán lui, đối tượng hoài nghi trước sau chỉ có một mình Bạch Mộ Vũ.
Thẩm Tiêu còn không kịp giải thích, trợ lý Đỗ đã tiến vào phòng, hắn liền đem bài viết trên diễn đàn cho cậu ta xem trước.
Đỗ Huy đọc xong cũng là khiếp đảm không thôi, vội vàng nói "Kết quả giám định xác thật chỉ có một phần, vừa ra tới liền đưa đến tay ngài, còn bản bị phát lên diễn đàn này...thật sự không rõ ràng lắm."
Thẩm Tiêu nhíu mày nghĩ nghĩ "Không loại trừ khả năng hắn ta đưa mẫu xét nghiệm đến hai nơi, chỉ là cậu không đủ năng lực tìm ra mà thôi."
Trợ lý Đỗ:......
Thẩm Du ngồi một bên lo lắng suông "Rốt cuộc là ai đem đi giám định ADN? Hai người có thể nói cho em nghe trước được không?"
Thẩm Tiêu đặt mông ngồi vào bên người cô, đem Thẩm Du kéo vào trong ngực, trấn an "Đừng lo lắng, việc này sẽ được giải quyết nhanh thôi."
Dỗ người xong, hắn lại quay sang lệnh cho trợ lý Đỗ đem mọi chuyện tường thuật lại từ đầu đến đuôi.
Đỗ Huy âm thầm trợn mắt, ông chủ phải lo sắm vai nam nhân chân thành thâm tình, liền đem vai ác đá sang cho người khác!
Hít sâu một hơi, trợ lý Đỗ bắt đầu kể từ chuyện bản thân đi điều tra vụ tai nạn xe cộ lần nọ, cho đến bọn họ sai người đánh Lâm Tông một trận, cuối cùng tống cổ hắn ta đến thành phố S mới thôi.
Trong quá trình kể chuyện, trợ lý Đỗ còn không dám thêm mắm dặm muối, thậm chí Thẩm Tiêu đe doạ như thế nào, đấm đá Lâm Tông như thế nào cậu ta cũng không đề cập, sợ tổn hại hình tượng Thẩm tổng trong lòng em gái.
Thẩm Du sau khi hiểu rõ toàn bộ sự việc đều sợ đến ngây người, khó có thể tin mà hỏi "Lâm Tông thật sự là anh ruột của tôi?"
Thẩm Tiêu nghe được lời này, tức khắc liền khó chịu, hắn chen ngang "Không, em không có người thân nào cả, chỉ có một người anh duy nhất ngồi ở đây thôi, hiểu chứ?"
Thẩm Du theo thói quen liền gật gật đầu, ngay sau đó lại đem trọng điểm đặt ở trên người Lâm Tông "Cho nên hết thảy việc này đều là hắn ta làm? Vì cái gì? Vì tiền sao? Muốn cho mẹ chữa bệnh hay vẫn là vì giải quyết nợ nần của bản thân?"
Khó trách trước đây Lâm Tông luôn luôn thường xuyên xuất hiện ở xung quanh cô, còn cố ý cho cô xem ảnh chụp của hai mẹ con họ, chưa kể chuyện gọi mẹ tới tận trường, hoá ra đã sớm lên kế hoạch tỉ mỉ, muốn cùng cô nhận lại người nhà sao!
Mà, nhiều năm qua bọn họ chưa từng có ý định tìm kiếm, tới lúc túng thiếu mới nhớ tới cô, quả thật chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu, đến người qua đường đều biết!
Thấy Thẩm Du bình tĩnh mà phân tích như vậy, Thẩm Tiêu không khỏi ngây người một lúc, trước đây sở dĩ hắn giấu diếm chuyện này chỉ vì sợ cô sau khi biết được sẽ thương tâm khổ sở, sẽ chạy đi nhận lại người nhà.
Hắn trăm triệu không ngờ Thẩm Du thế nhưng sẽ phản ứng kiểu này.
"Em không khó chịu sao? Không muốn đi gặp bọn họ?" Thẩm Tiêu nhịn không được mà hỏi.
Thẩm Du kỳ quái liếc hắn một cái "Lúc trước em chính là bị người ta nhẫn tâm ném vào đống rác, nếu không được Thẩm gia nhặt về, khẳng định cũng đã chết từ lâu. Cho nên một khắc khi bọn họ ném em đi, giữa em và những người đó đã là ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nợ ai. Hiện tại đối với em mà nói, đây chỉ là những người xa lạ bình thường mà thôi!"
Thẩm Tiêu nghe xong, nháy mắt biểu tình liền thả lỏng, hắn ôm lấy cái trán của Thẩm Du, hôn hôn vài cái rồi nói "Đã vậy, còn gì để mà rối rắm? Nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế ấy."