Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Chương 30: Đối chọi gay gắt




Tư Đồ Dật trước đó nổi danh trong giới giải trí, ngoại hình tự nhiên không thể bắt bẻ. Thân thể cao lớn, ngũ quan tuấn lãng tràn đầy nam tính, hơn nữa lại có nam chủ quang hoàn, thoạt nhìn chính là một thân chính khí.

Thẩm Tiêu thân là vai ác, ngoại hình so ra cũng không thua kém chút nào, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn, ngay cả chiều cao cũng hơn Tư Đồ Dật 2cm. Nhưng lấy khí chất mà so sánh thì quả thực khác biệt vô cùng, người kia thân mang chính khí, đi đứng nghiêm trang, mà Thẩm Tiêu vừa bước xuống đất, đến đứng còn không chịu đứng cho đàng hoàng. Mông dựa vào thành xe, trong tay lắc lư chìa khoá, một bộ phong trần biếng nhác, cũng mất công chú Lý hàng ngày đều chà rửa xe cho sạch sẽ, bằng không phủ đầy bụi bặm quả thực vô pháp nhìn thẳng.

Hai người cùng lăn lộn trong thương giới, tuy rằng còn chưa chân chính giáp mặt bao giờ nhưng tối thiểu cũng từng nghe tên, rốt cuộc mỗi bên đều là công ty có ảnh hưởng lớn.

Tư Đồ Dật làm một minh tinh chuyển thành thương nhân, phía trước đã phải tìm hiểu tương tối nhiều, trong đó dĩ nhiên là có xem qua tư liệu của chủ các tập đoàn. Vì vậy lúc vừa nhìn thấy Thẩm Tiêu, thực mau liền nhận ra hắn.

Thẩm Tiêu tuy rằng là phú nhị đại nhưng hắn vẫn luôn không đi theo lối thường, trước nay đối với giới giải trí không có hứng thú, nói đúng hơn là, đối với ăn chơi đàng điếm không có hứng thú.

Trước khi nhận thức Bạch Mộ Tình, Thẩm Tiêu chính xác chưa bao giờ chú ý đến nghệ sĩ này nọ, tự nhiên liền không biết Tư Đồ Dật đã từng nổi danh bao nhiêu.

Sở dĩ biết được Tư Đồ Dật cũng là vì lần này hai nhà cạnh tranh cùng một hạng mục, hắn mới để tâm tới.

Cho nên trong mắt Thẩm Tiêu, Tư Đồ Dật chính là đứng ở chiến tuyến đối nghịch.

Mà nếu đã thuộc thế lực đối địch, kia còn cần thiết giả mù sa mưa mà chào hỏi nhau sao? Đối với Tư Đồ Dật chủ động bắt chuyện, trong lòng Thẩm Tiêu chỉ có hai chữ để hình dung —— dối trá!

Thẩm Tiêu tự nhận bản thân không phải là người có thể dối trá.

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Tư Đồ Dật."

Tư Đồ Dật thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, tươi cười đúng mực. Tự giới thiệu xong còn vốn định tiến lên cùng Thẩm Tiêu bắt tay một cái, coi như phép lịch sự tối thiểu. Ai ngờ người nào đó cơ bản không có khái niệm lịch sự là gì.

Chỉ thấy Thẩm Tiêu cau mày, vẻ mặt nghi hoặc mà nói "Tư Đồ Dật? Không quen."

Tư Đồ Dật:......

Thẩm Tiêu đáy mắt lãnh trào, cũng không để ý tới đối phương phản ứng ra sao, cầm lấy di động gọi điện cho Thẩm Du, chờ bên kia nhấc máy liền ngắn gọn hỏi "Đang ở đâu?"

Thẩm Du lúc này còn cùng Viên Duyệt trò chuyện, thình lình nhận được điện thoại của Thẩm Tiêu, cả hai đều dọa nhảy dựng, Viên Duyệt ngồi bên càng là thở mạnh cũng không dám.

Thẩm Du nhẹ giọng trả lời "Em còn đang đi ăn."

"Biết rồi, vị trí cụ thể?"

Thẩm Du đầy mặt hắc tuyến, lại không thể không nói "Lầu hai, phòng thược dược."

Thẩm Tiêu lặp lại "Lầu hai, phòng thược dược? Đã biết, chờ chút."

Nói xong liền cắt đứt điện thoại.

Bên cạnh Tư Đồ Dật cũng vừa tiếp được cuộc gọi, nghe xong đối phương nói liền lặp lại một lần "Lầu hai, phòng thược dược? Chắc chắn không?"

Thẩm Tiêu vốn dĩ định khoá xe đi vào nhà ăn, lơ đãng nghe được Tư Đồ Dật nói những lời này, hắn đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra hung quang "Anh vừa mới nói cái gì?"

Tư Đồ Dật cũng nhận thấy được tình huống không thích hợp, hỏi ngược lại "Cậu muốn đến lầu hai, phòng thược dược?"

Thẩm Tiêu nheo mắt, hung hăng liếc mắt một cái, sau đó xoay người đi vào trong. Tư Đồ Dật sắc mặt càng không đẹp đẽ gì, tuy rằng nhanh chóng sải chân đuổi theo nhưng chung quy vẫn là chậm một bước.

Thẩm Du cúp điện thoại, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Viên Duyệt "Thẩm Tiêu tìm tới, hiện tại đang đi lên."

Viên Duyệt sợ tới mức xám ngoét mặt mày "Làm sao...làm sao bây giờ? Em có cần trốn đi không?"

Thẩm Du kỳ quái mà đảo mắt một vòng "Vì cái gì phải trốn?"

Viên Duyệt thè lưỡi, xấu hổ trả lời "Không hiểu sao em cứ có cảm giác chúng ta sắp bị bắt gian?"

"......"

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du nghiêm túc nói "Hắn tới cũng tốt, chị giới thiệu cho hai người làm quen, về sau có một số việc khả năng còn phải nhờ em hỗ trợ mới được."

Viên Duyệt vội vàng vỗ ngực bảo đảm "Du tỷ yêu cầu em làm cái gì cứ việc mở miệng, đều nghe theo chị!"

Hai người vừa mới dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra, Thẩm Tiêu mặt vô biểu tình mà đứng đó nhìn vào.

Thẩm Du ngoan ngoãn chạy nhanh ra gọi "Anh, mau mau vào đây."

Viên Duyệt xem như lần đầu tiên chân chính đối mặt đại vai ác, rụt rè đứng lên, cứng đờ mà lên tiếng "Chào...chào anh."

Thẩm Tiêu hừ nhẹ một tiếng, mắt sáng như đuốc, đem Viên Duyệt từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, sau khi xác định đối phương chỉ là một đứa con gái tay trói gà không chặt mới gật gật đầu, nhấc chân bước vào trong, sau đó thuận tay đem cửa đóng lại.

Kết quả cánh cửa bị người bên ngoài chặn lại, đóng không được.

Thẩm Tiêu nheo mắt, tay tăng thêm lực, "rầm" một tiếng, thuận lợi đem cửa phòng đóng chặt.

Thẩm Du:......

Viên Duyệt:......

"Bên ngoài...hình như có người?" Thẩm Du nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Tiêu lưu loát khoá trái cửa, sau đó phủi phủi tay, bình tĩnh mà nói "Đi nhầm phòng thôi."

Nhưng mà hắn mới vừa dứt lời, người bên ngoài nghiễm nhiên đã không còn muốn duy trì phong độ, đùng đùng đập cửa "Viên Duyệt, em mở cửa ra cho tôi!"

Viên Duyệt rụt rụt cổ, cầu cứu nhìn về phía Thẩm Du "Người bên ngoài là...là Tư Đồ Dật."

Thẩm Du hoàn toàn cạn lời, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu, nghĩ thầm người này cũng quá ấu trĩ đi, biết rõ có người đi theo phía sau còn tuỳ tiện mà khoá trái, xà tinh bệnh phát tác sao? Người ta tốt xấu cũng là tiểu thuyết nam chính có được hay không!

Thẩm Tiêu nhướng mày, cũng không để ý tới người bên ngoài còn đang cố gắng xông vào, thong dong đi đến bên người Thẩm Du, kéo ghế ra nhàn nhã mà ngồi xuống, rõ ràng không có ý định đi mở cửa.

Cuối cùng vẫn là Viên Duyệt chịu không được áp lực, run rẩy từng bước mà đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, Tư Đồ Dật liền tựa như gió lốc vọt thẳng vào trong sau đó xem xét nhìn quanh, thẳng đến khi phát hiện trong phòng còn có Thẩm Du, sắc mặt xanh mét lúc này mới chậm rãi hòa hoãn xuống dưới.

Viên Duyệt trước giờ vẫn luôn cảm thấy Tư Đồ Dật là một tên mặt người dạ thú chỉ được cái mẽ ngoài, nhưng đứng bên cạnh đại vai ác so sánh một hồi, Tư Đồ Dật quả thực có thể xem như mặt mũi chính trực!

"Anh tới đây làm gì?" Viên Duyệt hỏi.

Tư Đồ Dật vuốt vuốt tây trang, lạnh lùng quét mắt liếc Thẩm Tiêu một cái sau đó mới ôm lấy eo Viên Duyệt "Hôm nay em vội vàng trở về cùng người khác hẹn hò, cũng không nói với tôi một tiếng?"

Viên Duyệt gấp gáp đẩy tay hắn ra, thẹn thùng mà nói "Đừng có động tay động chân, tôi tới tìm Thẩm Du thì nói cho anh biết để làm gì?"

Tư Đồ Dật dường như đã quen với thái độ cự tuyệt này, tay vừa mới bị chụp bay liền rất vô sỉ mà ôm lên lại, thật giống như tay hắn chính là mọc từ trên eo Viên Duyệt mà ra.

Viên Duyệt bất đắc dĩ nói với Tư Đồ Dật "Giới thiệu với anh, đây là Thẩm Du, chị em tốt của tôi."

Tư Đồ Dật nhíu mày, nhìn Thẩm Du một cái, không quá thân thiện mà hỏi "Hai người quen nhau từ bao giờ?"

Thẩm Du vốn dĩ muốn đứng lên cùng Tư Đồ Dật chào hỏi, kết quả bị Thẩm Tiêu giơ tay đè vai lại. Cho nên chỉ có thể cười gượng trả lời "Chính là trước ngày kỉ niệm thành lập trường tình cờ gặp nhau."

Viên Duyệt nhanh nhạy nói với Thẩm Du "Tiểu Du, em cũng giới thiệu anh trai cho mọi người làm quen một chút."

Trước khi hai người nam nhân này tới, bọn họ kỳ thật đã bàn bạc kĩ lưỡng. Muốn ngăn cản Thẩm Tiêu hắc hoá cùng với phá hư kế hoạch của Bạch Mộ Tình, không bằng trực tiếp làm cho Thẩm Tiêu cùng Tư Đồ Dật trở thành bằng hữu, cứ như vậy, sau đó có thể bớt được rất nhiều phiền toái.

Nguyên bản chỉ là cái kế hoạch, không nghĩ tới hai người này đột nhiên cùng nhau xuất hiện.

Thật sự là cơ hội hiếm thấy.

Viên Duyệt vừa dứt lời, Thẩm Du liền chớp chớp mắt chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy Thẩm Tiêu hừ lạnh "Không cần thiết, chúng ta hiện tại liền đi."

Tư Đồ Dật tự nhận tu dưỡng cũng không tồi, nhưng vừa rồi mới bị Thẩm Tiêu lăn lộn một hồi, trong lòng nổi giận, liền quay đầu lại nói với Viên Duyệt "Chúng ta cũng đi thôi."

Xem chừng không khí thực sự không xong, Thẩm Du trong cái khó ló cái khôn, bèn nói với Thẩm Tiêu "Em còn chưa no, chỗ này đồ ăn cũng không tồi. Anh, anh ngồi ăn với em một chút được không?"

Thẩm Tiêu nhìn thấy thức ăn trên bàn rõ ràng đã vơi một nửa, khinh thường mà hỏi "Em định cho anh ăn đồ thừa?"

Viên Duyệt vội vàng nhảy ra chống đỡ "Để em gọi thêm vài món." Nói xong lại lần nữa ném tay Tư Đồ Dật sang bên, bước nhanh ra cửa gọi phục vụ.

Tư Đồ Dật vốn đang khó chịu, nhưng nhìn đến Viên Duyệt tích cực như vậy cũng liền không nỡ cắt ngang, cố nén cơn giận đi đến bên bàn, ngồi xuống.

Thời điểm Viên Duyệt hẹn Thẩm Du vốn nghĩ cũng có mỗi hai người bọn họ cho nên chỉ đặt phòng nhỏ, bên trong diện tích không lớn, có một trương ghế gỗ điêu khắc tinh xảo đặt trong góc, còn lại chính là chiếc bàn bát tiên mà bọn họ đang ngồi.

Bàn không lớn, mỗi người ngồi một bên miễn cưỡng cũng đủ.

Nhà hàng phục vụ rất chu đáo, Viên Duyệt gọi đồ ăn xong liền có nhân viên đi vào dọn bàn, đổi trà.

Bốn người lần nữa ngồi xuống.

Nhìn bề ngoài có vẻ như đã tâm bình khí hoà.

Thẩm Tiêu uống một ngụm trà, bắt đầu ngồi lột đậu phộng.

Đậu phộng kỳ thật đã tách vỏ ngoài, nhưng Thẩm Tiêu vẫn là kiên nhẫn mười phần mà đem lớp vỏ mỏng bên trong gỡ đi, xong xuôi đem đút cho Thẩm Du.

Thẩm Du không ngờ trước mắt người ngoài hắn cũng có thể mặt không đổi sắc mà đút cô ăn, vì vậy không khỏi đỏ mặt.

"Để em tự ăn."

Thẩm Tiêu cũng không quan tâm, cố chấp cầm lấy đậu phộng đưa đến bên miệng Thẩm Du, chờ cô há mồm ăn vào hắn mới cảm thấy mỹ mãn mà phủi phủi tay.

Hai người đối diện đã sớm bị tình hình trước mặt trấn trụ.

Viên Duyệt càng là vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn bọn họ.

Thực mau, phục vụ lại lục tục mang thức ăn vào.

Thừa dịp này, Tư Đồ Dật mới xoay sang nói với Thẩm Tiêu "Thẩm tổng, nếu Viên Duyệt cùng Thẩm Du là chỗ quen biết, tôi cảm thấy chúng ta cũng không cần thiết đối chọi gay gắt như vậy, cậu nói có phải hay không?"

Một màn vừa rồi, Tư Đồ Dật đã minh bạch địch ý của Thẩm Tiêu đối với mình từ đâu mà đến, vì thế chủ động mở miệng "Chuyện làm ăn khó tránh khỏi va đập, tôi cảm thấy chúng ta chỉ công bằng cạnh tranh, vậy là tốt rồi."

Thẩm Tiêu nghe xong chỉ cười cười "Công bằng cạnh tranh? Với tôi mà nói, công bằng cạnh tranh nghĩa là: tôi làm ăn, các anh ngoan ngoãn ngồi nhìn. Đó mới là tốt nhất."

Tư Đồ Dật:......

Viên Duyệt:......

Thẩm Du:......

Tư Đồ Dật nhướng mày "Thẩm tổng nói như vậy có hơi quá đáng."

Mắt thấy hai người lại bắt đầu giương cung bạt kiếm, Thẩm Du cùng Viên Duyệt nhịn không được mà trộm dùng ánh mắt giao lưu.

Viên Duyệt: Làm sao đây, bọn họ giống như sắp đánh nhau a a a

Thẩm Du: Chị cũng không biết nên làm cái gì bây giờ???

Lúc này phục vụ đã dọn xong thức ăn, thái độ cung kính mà nói "Mời quý khách chậm rãi thưởng thức." sau đó thực mau lui ra ngoài, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa lại.

Đồ ăn dọn xong, nhưng bốn người không ai động đũa.

Chỉ thấy Thẩm Tiêu khóe miệng hơi câu, lộ ra một nụ cười đầy kiêu ngạo "Tôi quá đáng sao?"

Nói xong, không chờ những người khác phản ứng, hắn bỗng nhiên giơ tay lên hướng trên bàn đảo qua một lượt.

"Loảng xoảng"

Vài đĩa thức ăn nghi ngút khói vừa dọn lên bàn, nháy mắt đều bị quét hết xuống đất.

Đối diện với mảnh sứ văng khắp nơi, Thẩm Tiêu tiếc nuối mà lắc đầu "Xin lỗi, vừa rồi nhìn thấy con ruồi nên hơi giật mình, xem ra bữa cơm này chính là ăn không được."

Mọi người:......