Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 87






Editor: Linh KimÁnh mắt Ngôn Cẩn dừng lại ở trên người Ngôn Hi, nhìn thấy sắc mặt đối phương có điểm rung động.

Ngôn Cẩn nói: “Chị, thế nào? Quà của anh tiểu béo chị có thích không?”Ngôn Hi tựa hồ đang thất thần, nghe được tiếng Ngôn Cẩn, cô mới hồi phục lại tinh thần trả lời: “Tất nhiên là thích.

”Ngôn Hi không biết vì sao nội tâm có điểm phức tạp.

Việc cô thích nhất là hoa hồng đen, ngày thường cũng chưa từng có ai hỏi qua.

Bởi vậy trừ bỏ Tiểu Cẩn biết mình thích hoa hồng đen, liền chỉ có lần trước trong lúc vô thức có nói bên tai Tống Vân Kỳ mình muốn thấy một đóa hồng đen chân chính một lần.

Ngôn Hi vốn nghĩ đó là một câu bâng quơ, không nghĩ rằng thế nhưng Tống Vân Kỳ lại ở trong lòng nhớ kỹ, còn ở sinh nhật cô đưa tới hoa hồng đen tiêu bản.

Không thể không nói, trong lòng Ngôn Hi là thập phần cảm động.

Trừ bỏ em gái, cũng chỉ có Tống Vân Kỳ nghiêm túc đối tốt với mình.

Ngôn Cẩn nhìn bộ mặt đầy trầm tư của Ngôn Hi, không khỏi cười vừa lòng.

“Chị thích là tốt rồi, anh tiểu béo mà biết nhất định sẽ rất vui, ngày mai em liền đi nói với hắn.

”“Không cần nói với hắn.

”Ngôn Cẩn vừa dứt lời, giọng nói của Ngôn Hi liền vang lên.

Ngôn Cẩn đem ánh mắt tò mò nhìn Ngôn Hi, đã biết rõ còn cố hỏi: “Vì cái gì? Anh tiểu béo khẳng định hy vọng chị vui vẻ nha.


”Ngôn Hi không biết nên giải thích với em gái thế nào, nhưng nội tâm cô biết mình nên ngăn cản em gái, mà cô cũng liền thật sự làm như vậy.

Bởi vì không biết giải thích thế nào, Ngôn Hi dứt khoát chơi xấu nói: “Dù sao cũng không được nói với hắn, Tiểu Cẩn chính là em gái của chị, không được hướng khuỷu tay ra ngoài.

”Ngôn Hi nỗ lực bày ra biểu tình hung dữ với Ngôn Cẩn.

Chỉ là khuôn mặt của cô làm sao có thể làm ra biểu tình này, Ngôn Cẩn nhìn mà cảm thấy không có lực uy hiếp gì.

Nhưng mà Ngôn Cẩn vẫn thập phần phối hợp tiếp nhận uy hiếp của Ngôn Hi.

“Được được được, em thề với chị, tuyệt đối sẽ không nói với anh tiểu béo chuyện này.

”Cùng lúc đó, Tống Vân Kỳ đang ngồi trên xe buýt không khống chế được mà hắt xì một cái.

Hắn xoa xoa mũi, nhịn không được đối với Tống Thiên bên cạnh khoe: “Khẳng định là Tiểu Hi đang nghĩ đến anh.

”Lúc này hẳn là Tiểu Hi cũng nên mở quà của hắn ra rồi, cũng không biết quà hắn đưa có hợp ý Tiểu Hi hay không.

…………….

.

Hai người Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đem quà tặng phân loại ra một chút, cái nào có thể sử dụng trực tiếp sử dụng, không thể sử dụng liền bị bọn họ cất trong ngăn tủ.

Từ Phượng Liên cùng Ngôn Ái Quốc ngồi ở sô pha trong phòng khách nhìn hai cháu gái bận rộn chạy tới chạy lui, trên mặt cũng không khống chế được mang theo thần sắc hòa ái.


Nhìn đến Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi thu thập tốt quà tặng xong, Từ Phượng Liên đối với hai cháu gái hô: "Tiểu Hi, Tiểu Cẩn lại đây bồi ông bà nội trò chuyện một lát.

”Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi nghe vậy liếc nhau một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên người hai lão nhân.

Ngôn Thành không còn ở đây, vừa rồi có người trong công ty hắn gọi tới, nói công ty có việc cần xử lý, hắn liền khẩn trương xuất phát đi công ty.

Tần Văn Châu không muốn ngồi cùng cha mẹ chồng mình, sau khi tiếp đãi tốt hai vị lão nhân xong, bà cũng liền lấy cớ còn bản thiết kế chưa vẽ xong, trốn vào trong phòng của mình.

Tuy rằng hành động của Tần Văn Châu quả thực không lễ phép, Ngôn Cẩn lại ngạc nhiên phát hiện hai người Từ Phương Liên cùng Ngôn Ái Quốc cũng không có chút ý kiến nào.

Phảng phất như bọ họ cũng không muốn đơn độc ở chung một chỗ với Tần Văn Châu.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ngồi hai bên Từ Phượng Liên, còn lại Ngôn Ái Quốc đơn độc ngồi trên một cái sô pha khác.

Ngôn Ái Quốc lại hỏi về cuộc thi viết văn lúc trước của Ngôn Cẩn.

“Tiểu Cẩn thi thế nào? Trước đây ta có nghe Uyển…… Nghe người ta nói qua, thi cái này có thể có thêm ưu tiên khi thi đại học phải không? Còn có nó còn phân ra đấu loại với đấu trung kết đúng không? Hiện tại cháu thi đến vòng nào rồi?”Ngôn Cẩn chớp chớp mắt, tỏ ra chính mình cũng không phát hiện ra lời nói hớ của Ngôn Ái Quốc.

“Đúng vậy ông nội.

Hơn nữa cháu đã thông qua vòng đấu loại, ngày hôm qua đã đi Vân thị tham gia trận chung kết, đại khái một tuần sau sẽ có kết quả.

”Nghe được Ngôn Cẩn đã thông qua vòng đấu loại, biểu tình trên mặt Ngôn Ái Quốc rõ ràng càng thêm hưng phấn.

“Không tồi không tồi.


”Ánh mắt Từ Phượng Liên nhìn về phía Ngôn Cẩn càng thêm nhu hòa.

Ngôn Ái Quốc lại hỏi Ngôn Hi: “Tiểu Hi thì sao? Tiểu Hi có tham gia thi cuộc thi này không?”Ngôn Hi vốn dĩ ngồi một bên cười cười nghe ông bà nội hỏi về thành tích học tập của em gái, không nghĩ tới ông nội sẽ chuyển hướng đến trên người mình.

Ngôn Hi không khỏi gãi gãi đầu: “Cháu không, thành tích của cháu không tốt như Tiểu Cẩn, cuộc thi đấu này cháu không tham gia, tham gia cũng không lấy được thưởng.

”Ngôn Cẩn không khỏi bất đắt dĩ đỡ trán, chị gái cô cái gì cũng tốt, chỉ là đôi khi thật sự quá mức không có tự tin.

Ngôn Cẩn đang chuẩn bị mở miệng cổ vũ Ngôn Hi một chút, không nghĩ tới Ngôn Ái Quốc sau khi nghe Ngôn Hi nói xong, phản ứng so với cô còn lớn hơn.

“Nói bậy, cháu như thế nào lại không được, cháu khẳng định đạt!”Biểu tình Ngôn Ái Quốc có chút nghiêm túc.

Ngôn Hi bị biểu hành động bất thình lình của ông nội dọa hoảng sợ, ánh mắt có chút hoảng loạn lên.

Lời cô vừa mới nói có cái gì không đúng sao?Ông nội vì cái gì mà sinh khí?Ngôn Hi lẩm bẩm nói: “Ông nội……”Ngôn Ái quốc nghe được giọng nói của Ngôn Hi có chút bất an, mới phản ứng lại mình vừa mới làm cái gì, trên mặt ông hiện lên một chút thần sắc ảo não, sau đó vội vàng vớt vát: “Tiểu Hi đừng nghĩ nhiều, ông nội chính là tin tưởng cháu, cháu chính là không đi tham gia thi đấu, nếu cháu đi khẳng định có thể lấy một giải thưởng trở về.

”Từ Phượng Liên cũng ở một bên hát đệm nói: “Chính là ông nội cháu ăn nói vụng về, không có ý gì đâu, Tiểu Hi đừng để ở trong lòng.

”Không biết vì sao, hôm nay nghe xong lời yêu thương của ông bà nội, Ngôn Hi luôn có cảm giác kỳ quái.

Chỉ là cô cũng không rõ cảm giác này rốt cuộc từ đâu tới, chỉ có thể tạm thời đè xuống đáy lòng, sau đó trên mặt ngoan ngoãn đối với Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên nói: “Ông nội bà nội, cháu đã biết.

”Mấy người lại ngồi ở phòng khách hàn huyên vài câu, sau đó Ngôn Ái Quốc liền lấy cớ thân thể không thoải mái, làm Từ Phượng Liên đỡ hắn về phòng nghỉ ngơi.

Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ở trên sô pha liếc nhau, liền cũng từng người về phòng của mình.

Sau khi trở về phòng liền khóa trái cửa lại.

Cô lấy ra một cái notebook bắt đầu viết sự tình gặp được trong hôm nay.


Cha thì kỳ kỳ quái quái, đối với cuộc thi viết văn có một chấp niệm nào đó với ông nội, còn có rõ ràng không muốn giao lưu nhiều với ông bà nội.

Cuối cùng, manh mối đều hội tụ đến một cái tên.

Uyển Đình!Đây rõ ràng là một cái tên phụ nữ, mà có lẽ người phụ nữ này từng tham gia cuộc thi viết văn tỉnh S.

Từ sau lần nghe lén khi còn nhỏ đó, Ngôn Cẩn liền biết Ngôn Hi không phải là con gái ruột của cha mẹ.

Chỉ là khi đó cô là trong lúc vô tình đi tiểu nghe được, Ngôn Thành cùng Ngôn Ái Quốc nói chuyện lần đó cũng chỉ tiếng hành một nửa, sau đó hai người liền tan rã trong không vui.

Sau đó liền chín năm Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu không mang Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi về quê quán.

Liên hệ của Ngôn Cẩn cùng hai vị lão nhân đều thông qua di động.

Mà ở trên di động, hai lão nhân tự nhiên là không có khả năng nói đến đề tài liên quan bí mật nữa.

Cũng bởi vì vậy, Ngôn Cẩn đối với việc điều tra Ngôn Hi là con gái của ai hoàn toàn không có tiến triển gì.

Chẳng qua hôm nay Ngôn Ái Quốc hai lần nhắc đến cuộc thi viết văn tỉnh S, Ngôn Cẩn có thể từ phương diện này ra tay thử xem.

Ngôn Cẩn nhìn notebook trước mặt mà thất thần.

Có lẽ sau khi mình trở lại trường học có thể tới hỏi thầy giáo ngữ văn Kim Hào, hỏi thăm một chút mấy người từng đạt giải nhất cuộc thi viết văn tỉnh S.

Mặc kệ Ngôn Thành giấu chuyện này với cô cùng Ngôn Hi, hắn cũng không có khả năng bóp méo đi hệ thống ghi chép của giáo dục quốc gia.

Trong nội tâm âm thầm hạ quyết tâm, Ngôn Cẩn thu thật mớ hỗn độn của mình xong, sau đó ngồi dựa vào tường ở trên giường cầm lấy di động mở ra.

.