Edit: Thư Bê
Beta: Thanh Thanh
~~~
Cố Thanh Vân nhìn tấm bìa cứng ngây ra vài giây, giơ tay nắm chặt lan can cửa, siết thật chặt, các khớp xương cũng trở nên trắng bệch, rõ ràng là không tin.
“Cái này là do anh viết đúng không?” Sắc mặt anh không được tốt, thoạt nhìn có vài phần âm trầm, kết hợp với ngũ quan anh tuấn của anh tạo nên nét đẹp sắc bén.
Nhìn thấy đối phương không vui, Phó Minh Lễ ngược lại lại cảm thấy rất thú vị, anh ta gõ gõ tấm bìa cứng, nói: “Chữ viết trẻ con như này, không cần đoán cũng biết là ai viết.”
Anh ta đánh giá Cố Thanh Vân mặc bộ quần áo bình thường đứng bên ngoài cửa sắt, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, ngũ quan anh tuấn thâm thúy, gương mặt cương nghị, dáng người cao lớn rắn chắc.
Ầy……
Phó Minh Lễ im lặng suy nghĩ, bộ dạng như vậy vừa nhìn đã biết đây là một thanh niên cường tráng, sao trước đây không ai phát hiện ra anh ta là nam giả nữ nhỉ? Chẳng lẽ mắt mọi người đều dính phân hết rồi sao?
Nhưng anh ta vẫn miệng tiện nói: “Ăn mặc như này nhìn cũng chẳng ra làm sao, váy vẫn thích hợp với anh hơn.”
Cố Thanh Vân cũng không bị chọc giận, mục đích của anh hôm nay là gặp Phó Tiểu Ngư, không phải đến để cãi nhau với Phó Minh Lễ: “Thật sự không mở cửa cho tôi vào sao?”
Phó Minh Lễ rút điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi nói: “Trên này không phải viết rõ rồi sao? Cố Thanh Vân và chó không được vào.” Lúc anh ta nói, cố tình nói những tên đàn ông chó thành chó, vô cùng khiêu khích.
Trong lòng Cố Thanh Vân sốt ruột nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, anh nâng cằm, muốn điếu thuốc và bật lửa của Phó Minh Lễ, sau đó dựa lưng cửa, cúi đầu đốt.
Hai người cứ như vậy cách một cánh cửa yên lặng hít mây nhả khói.
Đúng lúc ánh chiều tà chiếu rọi xuống bụi cây xanh um tươi tốt trong sân, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót khiến chung quanh càng trở nên yên lặng, phía bên trái trong sân có một cây đại thụ, cành lá tươi tốt tựa như một cây dù khổng lồ che khuất một mảng bóng râm nơi cửa chính, ánh mặt trời xuyên thấu qua khoảng cách giữa những chiếc lá chầm chậm rơi xuống đất, hóa thành những mảnh nhỏ màu vàng bao phủ lấy mặt đất.
Hút xong nửa điếu thuốc, Cố Thanh Vân hỏi Phó Minh Lễ: “Tiểu Ngư giận lắm sao?”
Ngón tay Phó Minh Lễ kẹp điếu thuốc, búng búng tàn thuốc, bĩu môi nói: “Giận lắm, sắp phát nổ rồi, bây giờ trong nhà ai cũng không dám chọc nó, vị trí còn cao hơn cả ông già rồi.”
Nhớ tới vài hành động khác thường của Tiểu Ngư mấy ngày nay, Phó Minh Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, tục ngữ có câu “Con gái lớn thì phải lấy chồng, giữ ở nhà như quả bom nổ chậm” thật sự không sai chút nào mà.
Cố Thanh Vân:……
Phó Minh Lễ liếc mắt quan sát anh, nhìn rất kỹ càng, không bỏ qua bất kỳ động tác biểu hiện nhỏ nào, bỗng nhiên cảm thấy Cố Thanh Vân có chút hồn xiêu phách lạc, bộ dạng như vừa mới thất tình. Phó Minh Lễ ngay lập tức hiểu ra vấn đề, da đầu run lên, anh ta hung hăng ném điếu thuốc trong tay xuống đất, mở cửa nhỏ bên cạnh ra, hùng hổ đi ra ngoài, vài bước đã đến trước mặt Cố Thanh Vân, kéo vạt áo anh nói: “Có phải anh đã có ý xấu với Tiểu Ngư từ trước rồi không? Lần đó ở cầu thang, là anh gài con bé phải không? Anh luôn lợi dụng thân phận phụ nữ của mình, nhân cơ hội ăn đậu hũ của nó!!”
Phó Minh Lễ càng nói càng tức, tay phải không kiềm được nắm thành quyền: “Phải hay không?!”
Cố Thanh Vân kiên quyết phủ nhận: “Không phải, tôi không có, chuyện ở cầu thang lần đó thật sự là ngoài ý muốn.”
Phó Minh Lễ nhíu mày: “Anh không rung động với con bé?”
Cố Thanh Vân sửa lại cho đúng: “Tôi không lừa cô ấy, nhưng tôi rung động.”
Phó Minh Lễ lập tức trừng mắt, nắm chặt tay muốn đấm thẳng vào mặt anh, nhưng động tác của Cố Thanh Vân cũng không chậm, anh nắm chặt cổ tay Phó Minh Lễ.
Anh nói: “Anh hai, anh không đánh lại em.”
Hai chữ “anh hai” này làm Phó Minh Lễ tức giận: “Cái loại không biết xấu hổ này! Ai là anh hai của anh??!”
Cố Thanh Vân nhếch lông mày, nói: “Em thích Tiểu Ngư, muốn theo đuổi cô ấy, đến lúc theo đuổi thành công thì anh chính là anh hai của em.”
Phó Minh Lễ muốn tránh khỏi sự kiềm chế của Cố Thanh Vân, nhưng không ngờ sức lực của Cố Thanh Vân lại rất lớn, siết cổ tay anh ta đến phát đau, Phó Minh Lễ thua về sức lực nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, tức giận nói: “Anh mơ đẹp đấy, mọi chuyện còn chưa xong đâu, hơn nữa bây giờ em gái tôi còn chẳng muốn gặp anh, anh lại bắt đầu ảo tưởng rằng mình có thể theo đuổi thành công sao? Không có đồ ăn mà sao lại say thành như vậy?”
Cố Thanh Vân cười nhạt, trong lòng đã đoán trước nói: “Em ấy chỉ tạm thời giận em thôi, vì vậy anh cho em vào dỗ em ấy đi.”
Phó Minh Lễ khó tin nhìn anh, anh ta đã gặp nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ đến như vậy: “Muốn vào sao? Không có cửa đâu!”
“Vậy đành phải đắc tội rồi.” Cố Thanh Vân hất cổ tay anh ta ra, giơ tay dùng sức đẩy bả vai anh ta, đẩy đến mức Phó Minh Lễ liên tục lui về sau mấy bước, giữa hai người lập tức xuất hiện khoảng cách, Cố Thanh Vân cười đắc ý, xoay người lách qua cánh cửa đang khép hờ đi vào.
Phó Minh Lễ không ngờ anh lại giảo hoạt như vậy, ngây ra hai giây mới tức đến hộc máu đuổi theo: “Họ Cố kia, anh đứng lại đó cho tôi, tôi đồng ý cho anh vào sao?”
Cố Thanh Vân không để ý đến anh ta, anh đi vào vườn sau đó nhanh chân chạy vào trong, anh chạy nhanh như mang theo gió, một lúc sau đã bỏ xa Phó Minh Lễ.
Nhưng Cố Thanh Vân chưa kịp vào nhà, lại có hai người đi ra từ cửa chính, cao gầy đi ở phía trước là Phó Tiểu Ngư, đi theo sau cô chính là Phó Minh Nghĩa cũng đang nghỉ ngơi ở nhà.
Hẳn là hai người họ nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ mới đi ra xem tình hình thế nào.
Cố Thanh Vân rốt cuộc cũng nhìn thấy người trong lòng, trong lòng anh vui mừng, có chút kích động nhỏ lên tiếng: “Tiểu Ngư.”
Mấy ngày nay Phó Tiểu Ngư rất rối rắm, cô luôn nhớ tới những chuyện ngu ngốc mình đã làm trước mặt Cố Thanh Vân, xấu hổ đến không chịu được, trong lòng vừa buồn bực vừa tức, lúc này bốn mắt nhìn nhau với Cố Thanh Vân, đương nhiên sắc mặt cô không được tốt lắm.
Cô mím môi, đột nhiên nhảy hai ba bước đi xuống cầu thang, lao đến chỗ Cố Thanh Vân.
Trong lúc mọi người còn đang ngây ngốc thì đã thấy tay phải Phó Tiểu Ngư tạo thành nắm đấm, bước nhanh xông về phía trước hung hăng đánh vào người Cố Thanh Vân.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người đều bất ngờ, không nghĩ Phó Tiểu Ngư sẽ không nói gì mà xông lên đấu võ như vậy.
Cố Thanh Vân xuất phát từ phản xạ có điều kiện, lưu loát tránh thoát quyền này của cô.
Sau khi tránh xong anh lập tức hối hận, cảm thấy thái độ của mình không đủ chính trực, người anh thích muốn đánh anh, anh nên ngoan ngoãn bị đánh mới đúng, đừng hỏi gì, cũng không nên phản kháng gì hết.
Như nhìn thấu tâm tư của anh, khi đánh quyền thứ hai Phó Tiểu Ngư lên tiếng cảnh cáo nói: “Dám không đánh trả, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!”
Cố Thanh Vân:……
Phó Tiểu Ngư nói xong lời nói tàn nhẫn này, nhanh chóng ra tay.
Cố Thanh Vân đoán chính xác hướng cô đánh, giơ tay đỡ đòn, cảm giác cánh tay bị đánh của anh hơi hơi tê dại, có thể thấy cô đã dùng sức lực lớn đến cỡ nào.
Nắm đấm của Phó Tiểu Ngư còn không thu hồi lại, tiếp theo cô nâng đùi phải lên, đá vào hông anh một cái, lại bị Cố Thanh Vân chặn lại một lần nữa.
Một người tàn nhẫn tấn công, một người gặp chiêu nào thì cản chiêu đó, cả hai thực sự nghiêm túc đánh nhau.
Cố Thanh Vân học đánh cận chiến, nếu đánh thật, anh nhất định sẽ đánh đến chết người, nhưng bây giờ anh thực sự không muốn đánh nhau nên có chút nhường cô, vì vậy anh chỉ có thể phòng thủ.
Sức lực của Phó Tiểu Ngư không đủ, cô khua tay múa chân, rốt cuộc nguyên thân không luyện võ, nhưng cô thắng ở nhiều cách đánh, có kinh nghiệm thực chiến, nên cô đánh không nhường nhịn, hùng hổ doạ người.
Phó Minh Lễ đuổi kịp tới sợ bị liên lụy, thật cẩn thận vòng qua bọn họ, đi đến bên cạnh Phó Minh Nghĩa, gãi gãi đầu nói: “Hai người này bị sao vậy? Thương nhau lắm cắn nhau đau hả?”
Phó Minh Nghĩa liếc anh ta: “Cũng không khác nhau lắm.”
“Muốn lên can không?” Phó Minh Lễ nói, nghĩ lại thì thấy có chút vui sướng khi thấy người ta gặp họa: “Thôi bỏ đi, đánh nhau quyết liệt như vậy, nếu đến can không chừng còn bị ngộ thương, anh đoán xem bọn họ cuối cùng ai sẽ thắng.”
Phó Minh Nghĩa không để ý đến anh ta, anh ấy đứng thẳng khoanh hai tay nghiêm túc nhìn hai người đang đánh đấm triền miên, có chút nghi hoặc nói: “Tiểu Ngư học võ lúc nào vậy?”
Anh ấy vừa nói vậy, Phó Minh Lễ cũng nhíu mày, vừa nhìn bọn họ đánh nhau vừa nhíu mày suy tư: “Hình như con bé nói là học ở nước ngoài.”
“Chiêu thức và cách đánh không giống như mới học mấy năm thì có thể luyện thành.” Phó Minh Nghĩa nói.
Phó Minh Lễ buồn cười quay đầu nhìn anh trai mình, nói: “Ý anh là, em gái chúng ta bị tráo đổi sao?”
Phó Minh Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu: “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ cảm thấy kỳ quái thôi.”
“Nói không chừng con bé là một kỳ tài luyện võ trăm năm mới gặp một lần, mấy năm đã có thể luyện võ công cao cường.” Phó Minh Lễ tìm một lý do không đáng tin cậy, nói xong đã tự mình thấy buồn cười, một tay đút vào túi quần, khuỷu tay kia gác trên vai Phó Minh Nghĩa, cười đến mức đứng không thẳng.
Phó Minh Nghĩa cạn lời.
Hai người anh đang nghi ngờ công phu của Tiểu Ngư từ đâu mà mà, thì bên này Phó Tiểu Ngư đang đánh đến “kịch liệt ” với Cố Thanh Vân.
“Tiểu Ngư em nghe anh giải thích.” Cố Thanh Vân chặn đòn chém của Phó Tiểu Ngư, tranh thủ thời gian nhanh chóng mở miệng.
Nhưng Phó Tiểu Ngư không để ý đến anh, thu lại tay khẽ quát một tiếng: “Im miệng, đánh nghiêm túc cho tôi.”
Cố Thanh Vân:……
Đánh nghiêm túc là không thể, nếu đánh thật, hai người sẽ hoàn toàn kết thúc.
Không dám đánh thật, lại không thể bị đánh, Cố Thanh Vân giả nữ nhiều năm qua, lần đầu phát hiện quả thật anh không hiểu phụ nữ một chút nào hết.
“Anh thật sự không cố ý gạt em……” Cố Thanh Vân nghiêng người tránh một đấm, duỗi tay nhéo cổ tay cô, vội nói: “Ngay từ đầu là do chúng ta không thân, sau này lại không tìm được cơ hội thích hợp, lại sợ em tức giận.”
Phó Tiểu Ngư muốn thu tay, lại phát hiện Cố Thanh Vân không chịu buông ra, sức cô không lớn bằng anh, trong lúc nhất thời không rút tay về được. Cổ tay phải bị nắm, Phó Tiểu Ngư chỉ có thể nâng tay trái lên đánh vào chỗ cổ tay đang bị nắm, muốn buộc anh phải buông ra, nhưng cô không ngờ, không chỉ không thả được tay phải mà cổ tay trái của cô cũng bị nắm.
Phó Tiểu Ngư:……
Tay Cố Thanh Vân bắt lấy hai cánh tay cô, gian xảo kéo ra phía sau mình, Phó Tiểu Ngư đứng trước mặt anh, tay bị kéo về trước, thân thể tự nhiên theo đó tiến về phía trước, lập tức đụng vào ngực Cố Thanh Vân.
Phó Tiểu Ngư bị bắt nhào vào trong ngực:……
Còn hai anh trai thì đứng ăn dưa:……
Đỏ ửng bắt đầu từ bên tai Phó Tiểu Ngư nhanh chóng lan ra.
Phó Tiểu Ngư tức muốn hộc máu lui về sau một bước, nói: “Buông tôi ra!”
Cố Thanh Vân cúi đầu nhìn cô, hạ giọng nói: “Em đáp ứng anh không tức giận nữa, anh sẽ buông em ra.”
Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, Phó Tiểu Ngư hơi ngẩng đầu lên, bị ép buộc chiêm ngưỡng hàm dưới góc cạnh rõ ràng của anh gần như vậy, cùng với yết hầu đột nhiên xuất hiện, đường cong cổ lưu loát, kéo dài xuống dưới, cho đến khi hoàn toàn đi vào trong cổ áo, chỗ cổ áo còn mơ hồ nhìn thấy một nửa xương quai xanh, bất ngờ trông thật gợi cảm.
Bởi vì đấu với nhau mấy hiệp, trên làn da lộ ra ngoài còn phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Hormone nam tính bùng nổ.
Phó Tiểu Ngư miệng đắng lưỡi khô, dùng sức quay mặt đi, vịt chết vẫn còn cứng mỏ nói: “Sau này anh đừng tới tìm tôi nữa, chúng ta đường ai nấy đi, cứ coi như không quen biết!”
Đây là muốn cắt đứt với anh?
Cố Thanh Vân ngây người một chút, trong ánh mắt tràn đầy mất mát, siết cổ tay cô mạnh hơn, cắn răng hàm thấp giọng nói: “Lừa em là anh không đúng, em có thể tức giận, có thể không để ý tới anh, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh cơ hội để đền bù.”
Giọng anh trầm thấp nhẹ nhàng, lúc hạ giọng nói chuyện dịu dàng cứ như đang ngâm thơ tình vậy.
Phó Tiểu Ngư cảm thấy Cố Thanh Vân như vậy có chút khó chống lại, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng cô thật sự sẽ bị mê hoặc, vì thế cô cắn chặt răng, nâng chân hung hăng đạp lên bàn chân anh, còn dùng sức giẫm giẫm.
“Buông tôi ra!”
Cố Thanh Vân cau mày, bàn chân anh rất đau, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy hành động khi tức giận của cô đáng yêu đến không chịu được, tay không nhịn được kéo về sau để khoảng cách hai người càng gần hơn.
Mắt thấy mình lại sắp dính vào anh, tim Phó Tiểu Ngư đập nhanh đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, đỉnh đầu bốc khói, cô dùng hết sức lực từ lúc sinh ra đến giờ chống lại anh.
Hai người mập mờ lôi kéo khiến cho hai người anh trai chú ý, Phó Minh Nghĩa tự nhận mình là một người chính trực, không thích hợp làm ra hành động bổng đánh uyên ương này, vì thế anh ấy duỗi tay đẩy Phó Minh Lễ, ý bảo anh ta đi qua giúp đỡ.
Phó Minh Lễ tức giận trừng mắt, nhưng vẫn nhấc chân đi về phía hai người đang ôm nhau kia.
“Dừng dừng dừng, họ Cố kia, đánh nhau thì đánh nhau, sao anh còn giở trò lưu manh như vậy? Cho rằng chúng tôi chết rồi hay sao? Còn không buông em gái tôi ra!”
Phó Minh Nghĩa theo phía sau, nhân cơ hội Cố Thanh Vân ngơ người, nhanh chóng tóm lấy cổ áo em gái mình như xách một con gà con về lại phía sau mình.
Thái độ bảo vệ em gái của hai người anh rất rõ ràng.
Biểu cảm Cố Thanh Vân cứng đờ hai giây, thái độ tốt đẹp cười nói: “Thật xin lỗi, anh cả anh hai, em hơi sốt ruột.”
Cái xưng hô quá mức thuận miệng kia lại làm Phó Minh Lễ tức giận: “Hừ, ai là anh cả anh hai của anh, đừng có gọi bậy.”
Phó Tiểu Ngư đứng phía sau hai anh trai, thò đầu nhìn lén Cố Thanh Vân, vừa rồi đánh nhau hung dữ như một thằng nhóc vậy, bây giờ trốn phía sau hai anh trai lại trở về bé cưng.
Cô nhỏ giọng nói với Phó Minh Nghĩa: “Anh cả, anh đuổi anh ta đi đi, bây giờ em không muốn nói gì với anh ta hết!”
Phó Minh Nghĩa nâng nâng cằm về phía Cố Thanh Vân, nói: “Nghe thấy chưa? Tiểu Ngư không muốn để ý đến anh, anh về trước đi, đừng làm loạn nữa, khó coi lắm.”
Cố Thanh Vân lướt qua hai tòa núi lớn nhìn dáng vẻ mảnh khảnh ở phía sau, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng anh biết, hôm nay anh không có cách để nói chuyện riêng với Tiểu Ngư, vì vậy nói: “Được, anh về trước, ngày mai lại đến.”
Ba anh em nhà họ Phó cùng nhau cạn lời.
Trước đây vốn là thiên kim nhà họ Cố cao cao tại thượng, thoáng cái đã biến thành thuốc dán bôi trên da chó!!
Bước chân Cố Thanh Vân rời đi rất kiên định, không do dự, cũng không lưu luyến, thẳng eo sải bước về phía cổng lớn.
Khi đi qua bóng cây, ánh nắng loang lổ rơi xuống trên vai anh, thoạt nhìn có chút cô đơn.
Phó Tiểu Ngư ngồi xổm xuống tại chỗ, thất thần duỗi tay khều bông hoa hướng dương bên cạnh chậu hoa nhỏ đầy màu sắc.
Hai người anh định vào nhà, nhưng nhìn thấy hành động này của cô, lập tức dừng lại nhìn nhau, Phó Minh Nghĩa ý bảo em trai vào nhà trước, mình ở lại cùng em gái.
Phó Minh Nghĩa đến bên cạnh cô, cũng ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Lúc đánh nhau không phải rất phấn chấn sao? Sao bây giờ lại biến thành quả cà tím héo rồi?”
Phó Tiểu Ngư hái một đóa hoa nhỏ màu đỏ, cầm lên thưởng thức, buồn bã ỉu xìu thở dài nói: “Vừa rồi là lời nói lúc tức giận, em không định cắt đứt với anh ấy.”
Phó Minh Nghĩa gật đầu, duỗi tay xoa xoa đầu cô, cười nói: “Anh biết.”
Vẻ mặt Phó Tiểu Ngư do dự, hỏi: “Em nói như vậy có phải quá đáng lắm không?”
Phó Minh Nghĩa nói: “Một chút cũng không quá đáng, là anh ta gạt em trước, em giận là đúng, công chúa nhỏ nhà họ Phó của chúng ta không thể chịu thiệt thòi được.”
Phó Tiểu Ngư mím môi, hoa trong tay cô bị xoay tới xoay lui đã bắt đầu héo đi.
Phó Minh Nghĩa không lên tiếng, vô cùng kiên nhẫn yên lặng ở cùng cô, không thể nhìn cô phá hoa nữa, anh duỗi tay đoạt lấy đóa hoa kia, cài lên mái tóc cô.
Phó Minh Nghĩa cười: “Đẹp lắm.” Nói xong thì lấy điện thoại ra chụp ảnh cho cô.
Phó Tiểu Ngư cũng rất phối hợp, không động đậy, tùy ý để anh cả dùng điện thoại chụp hình cô.
Chờ anh chụp đủ, Phó Tiểu Ngư mới chậm chạm nói: “Anh, em nghĩ thông suốt rồi.”
“Ừ?” Phó Minh Nghĩa lướt điện thoại thưởng thức kiệt tác mình vừa chụp, sau đó mới cất đi, nghiêm túc nhìn Phó Tiểu Ngư, chờ cô nói tiếp.
Phó Tiểu Ngư nuốt nước bọt, có chút ngại ngùng, khó có thể mở miệng, nhưng vẫn lắp bắp nói: “Em cảm thấy…… cảm thấy em…… hẳn là thích, thích anh ấy rồi.”
Nói ra lời trong lòng, Phó Tiểu Ngư cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Mấy ngày nay, sau khi nghe Phó Minh Nghĩa nói, cô rất nghiêm túc chỉnh lý lại tâm trạng của mình nên mới phát hiện mình vô cùng vô cùng để ý Cố Thanh Vân, để ý đến mức không cho phép anh lừa gạt mình dù chỉ một chút.
Nhưng loại thích thầm này, là bởi vì tình bạn hay tình chị em?
Cô thích cảm giác tự do khi ở cùng Cố Thanh Vân, thích nghe anh nói chuyện nhìn anh cười, luôn không tự chủ được mà bị anh hấp dẫn, ngay từ đầu khi cho rằng Cố Thanh Vân là nữ, cô còn nghi ngờ giới tính của mình, sau khi biết được giới tính thật của anh, tuy rằng có sợ hãi, nhưng cô cũng nhanh chóng chấp nhận được.
Cô tức giận lớn như vậy hoàn toàn là bởi vì cảm giác bị giấu giếm bị lừa gạt, cũng có chút giận dỗi vì tình cảm giữa hai người chưa đủ nên Cố Thanh Vân mới không thành thật với cô, điều này làm cô rất khó chịu.
Vừa rồi đánh nhau với Cố Thanh Vân, nói là cắt đứt, nhưng thật ra trong lòng cô cũng không thoải mái, thậm chí còn rất khó chịu, cô thích anh, không muốn cắt đứt với anh nào một chút, chỉ là không còn cách nào để dễ dàng tha thứ mà thôi.
Nhìn dáng vẻ rối rắm của cô, Phó Minh Nghĩa vỗ cánh tay cô, an ủi nói: “Có thể xác định rõ ràng tình cảm của mình là được rồi, chuyện tiếp theo cứ theo cảm xúc mà làm, dù ra sao cũng được, anh cả đều ủng hộ em.”
“Cảm ơn anh cả.” Phó Tiểu Ngư ngoan ngoãn nói, hít hít mũi, cô nói tiếp: “Anh, có phải em rất xấu tính không? Rõ ràng thích anh ấy mà lại không chịu tha thứ cho anh ấy.”
“Đừng nghĩ linh tinh, là do anh ta sai, em trừng phạt anh ta một chút là điều đương nhiên, nếu em quá dễ dàng mà tha thứ, các anh cũng không đồng ý.”
Phó Tiểu Ngư “Phụt” một tiếng, bị anh ấy chọc cười.
Phó Minh Nghĩa đứng lên, vỗ vỗ ống quần, duỗi tay về phía cô nói: “Đứng lên đi, anh nghe nói chú Phương có nấu chè, em vừa mới vận động quá sức, đi bổ sung một chút năng lượng thôi.”
Phó Tiểu Ngư gật gật đầu, đưa tay cho anh ấy, sau đó được kéo đứng dậy, lúc này cô mới phát hiện, do ngồi xổm lâu quá nên hai chân đã tê cứng.
Thấy vẻ mặt đau khổ dậm chân tại chỗ của cô, Phó Minh Nghĩa đã đoán ra nguyên nhân: “Chân bị tê sao?”
Phó Tiểu Ngư vô tội gật đầu.
Phó Minh Nghĩa buồn cười lắc đầu, tiến lên một bước đưa lưng về phía cô, hạ thấp người xuống, nói: “Lên đi, anh cả cõng em vào.”
Phó Tiểu Ngư nhìn tấm lưng rộng của anh ấy, ánh mắt sáng ngời: “Anh cũng vừa mới ngồi, chân không tê sao?”
Phó Minh Nghĩa nói: “Không tê, lên đi.”
Anh vừa dứt lời, Phó Tiểu Ngư vui vẻ leo lên, không khách khí một chút nào.
Phó Minh Nghĩa cõng người xong, tay giữ lấy hai đùi cô, xốc cô lên trên mới chậm chạp đi vào trong nhà.
“Nhóc con, em gầy quá rồi phải không, cõng lên không nặng gì hết.” Phó Minh Nghĩa nói.
Phó Tiểu Ngư đắc ý nói: “Em là dáng người tiêu chuẩn đó.”
Phó Minh Nghĩa nói: “Con gái vẫn phải có tí da tí thịt thì mới đẹp.”
Phó Tiểu Ngư ở phía sau anh ấy làm mặt quỷ, nghĩ thầm anh cả có gu thẩm mĩ của người lớn tuổi sao!
Chẳng qua sau lưng Phó Minh Nghĩa rất rộng và rắn chắc, dựa vào có cảm giác vô cùng an toàn, không hổ là nam chính trong tiểu thuyết gốc.
Nghĩ đến tiểu thuyết gốc, Phó Tiểu Ngư chợt muốn thở dài, chuyện phát triển tới bây giờ đã khác xa vạn dặm so với tiểu thuyết gốc, có thể nói là không còn liên quan gì luôn. Lúc đó cô chỉ đọc được một nửa, lại đọc trong lúc vội vàng, không hiểu rõ, ký ức có xảy ra chút vấn đề cũng không có gì đáng trách, nhưng Cố Thanh Vân là nam giả nữ đúng là bug mà, thật sự khiến người ta bất ngờ.
Hai anh em đi vào phòng khách, Phó Minh Lễ đang “Cát Ưu nằm liệt” ngồi trên sô pha chơi điện thoại, giữa bàn trà đặt ba chén chè hạt sen nấm tuyết còn nóng hổi.
Tầm mắt Phó Minh Lễ dời khỏi điện thoại, đầu hướng về phía hai người vừa vào, nhìn Phó Tiểu Ngư được Phó Minh Nghĩa cõng, không nhịn được trêu chọc: “Ai da, lớn rồi mà còn làm nũng muốn người ta cõng! Phó Tiểu Ngư, em có thấy xấu hổ không vậy?”
Phó Tiểu Ngư đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, giãy giụa sau lưng Phó Minh Nghĩa trượt xuống, giải thích: “Em tê chân chút thôi.”
“Tê chân? Anh thấy em đang làm nũng thì có.” Phó Minh Lễ tiếp tục trêu cô.
Phó Tiểu Ngư hừ một tiếng: “Em không cãi nhau với anh, em đi rửa tay ăn chè đây!”
Thấy cô đi vào phòng bếp, Phó Minh Lễ mới nhìn về phía Phó Minh Nghĩa: “Thế nào, nó nghĩ thông suốt rồi? Thật sự định cả đời không qua lại với Cố Thanh Vân sao?”
Biểu cảm của Phó Minh Nghĩa vi diệu, trong ánh mắt anh ấy có vài phần ghét bỏ: “Em cảm thấy sao?”
Phó Minh Lễ trợn trắng mắt, ngồi thẳng dậy, bưng một chén chè không còn nóng, ăn một miếng, nói: “Em mà đoán được thì còn hỏi anh làm gì?”
Nói xong, anh ta tiếp tục múc chè bỏ vào miệng.
“Tiểu Ngư thích Cố Thanh Vân, sẽ không cắt đứt với anh ta.” Phó Minh Nghĩa không úp úp mở mở, trực tiếp nói.
Phó Minh Lễ lập tức bị sặc một ngụm chè đến chết khiếp! Ho kinh thiên động địa: “Phụt ~~~ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ……”
“Khụ khụ khụ…… Anh nói cái gì? Tiểu Ngư…… Khụ khụ khụ…… Thích anh ta??! Sao có thể?!”
Phó Minh Nghĩa bưng hai chén chè lên, ngồi vào vị trí cách xa anh ta một chút, nói: “Sao lại không thể, Cố Thanh Vân thoạt nhìn khiến người ta yêu thích hơn em nhiều.”
Sau khi bị sặc Phó Minh Lễ lại lần nữa chịu bạo kích, suýt thì qua đời.
Buổi chiều Phó Dũng đi câu cá với bạn già, mãi đến chạng vạng mới thắng lợi trở về, đưa cá cho chú Phương, ông phân phó phòng bếp làm món cá hầm ớt mà bọn nhỏ thích.
Chú Phương thân là cấp dưới trung thành của Phó Dũng, đương nhiên phải báo cáo với ông chuyện xảy ra vào buổi chiều, nói Cố Thanh Vân tìm tới cửa, Phó Tiểu Ngư và anh đánh nhau một trận.
“Đánh nhau?” Phó Dũng rửa tay xong, cầm khăn lông khô chú Phương đưa cẩn thận lau, lo lắng hỏi: “Là Tiểu Ngư chủ động? Nó không bị đánh chứ?”
Chú Phương nói: “Hai thiếu gia đều ở bên cạnh, đương nhiên sẽ không để tiểu thư bị đánh, tôi thấy Cố thiếu cũng không dám nặng tay, luôn nhường tiểu thư.”
Phó Dũng buồn cười lắc đầu: “Con bé này, trở nên bạo lực như vậy từ lúc nào chứ? Lúc thì tay không chặt gạch, lúc thì đánh nhau.”
Chú Phương cười theo, nói: “Như vậy cũng tốt, chúng ta không cần lo lắng cô ấy bị bắt nạt nữa.”
Phó Dũng gật đầu: “Cũng đúng.” Sau đó thở dài, tiếp tục nói: “Rốt cuộc thì tôi cũng không còn nhiều thời gian để quan tâm nó.”
Nụ cười của chú Phương dần dần biến mất: “Ngài lạc quan lên chút, bệnh này bây giờ cũng không phải là bệnh nan y, chỉ cần tìm được nhóm máu phù hợp là có thể chữa khỏi.”
Phó Dũng lau tay xong, đưa khăn lông cho chú Phương, chậm rãi đi đến phòng khách, nói: “Nói thì nói thế, nhưng nhóm máu của tôi…… Ai……”
Phó Tiểu Ngư nằm trên giường trong phòng ngủ chơi di động, nghe nói Phó Dũng đi câu cá đã trở về, cô lập tức lăn lông lốc xoay người xuống giường, chạy xuống lầu.
Phát hiện Phó Dũng không có ở phòng khách, cô theo tiếng động đi đến nhà ăn, vừa vặn nghe được mấy chữ cuối cùng, lập tức hỏi: “Nhóm máu gì?”
Phó Dũng dừng bước, cẩn thận quan sát phản ứng của Phó Tiểu Ngư, thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, hẳn là không nghe được cuộc nói chuyện phía trước của bọn họ, ông không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói với Phó Tiểu Ngư: “Không có gì, ba nghe chú Phương nói con và Cố Thanh Vân đánh nhau? Không bị thương chứ?”
Phó Tiểu Ngư thè lưỡi, vội vàng xua tay: “Không bị thương ạ, con chỉ so tài với anh ấy một chút thôi!”
Phó Dũng thấy buồn cười, vốn không phải là cao thủ võ lâm mà một lời không hợp lại muốn đánh nhau.
Tuy ông không có ý trách cô nhưng vẫn nói: “Về sau đừng xúc động như vậy nữa, sức lực của nam nữ khác nhau, nếu có đụng độ, người bị thiệt vẫn là con.”
Phó Tiểu Ngư cười: “Con biết rồi ba.”
“Có vấn đề gì vẫn nên bình tĩnh giải quyết, không được nhất thời kích động mà làm ra chuyện khiến mình hối hận.”
“Vâng.” Phó Tiểu Ngư ngoan ngoãn trả lời, sau đó chuyển đề tài: “Ba, ba có câu được cá không?”
Phó Dũng cười nói: “Câu được không ít, đêm nay để phòng bếp làm cá hầm ớt.”
Phó Tiểu Ngư thích ăn cá, nghe nói đêm nay được ăn, cô xém chút nữa thèm chảy nước miếng, cười hỏi: “Cá trong phòng bếp sao, con phải mau đến xem thôi.”
Chú Phương lập tức dẫn cô đi xem cá.
Bữa tối, trên bàn cơm bày ra hai đĩa lớn cá hầm ớt, ba anh em ăn uống thỏa thích, ăn đến đầu cũng không nâng lên, Phó Dũng không ăn cay, chỉ ngồi một bên nhìn bọn họ ăn đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Sáng hôm sau, Phó Tiểu Ngư dậy sớm tập thể dục, tuy rằng bây giờ cô vẫn nhớ rõ chiêu thức và cách đánh, nhưng lực của cô lại không đủ, cho nên chỉ có thể mỗi ngày chăm chỉ rèn luyện thể lực.
Phó Tiểu Ngư vừa chạy vài vòng dọc biệt thự làm nóng người thì gặp chú Phương vừa đi mua sắm về, chú Phương dừng xe, mở cốp, cho người trong phòng bếp mang nguyên liệu nấu ăn tươi vừa mua về cùng với một ít vật dụng hàng ngày vào nhà, chờ mang đồ xong, chú Phương mới đóng cốp, lại vòng ra phía trước, mở cửa ghế phụ, sau đó khom lưng lấy ra một bó hoa hồng đỏ tươi xinh đẹp mang theo một ít bọt nước.
Phó Tiểu Ngư vừa làm nóng người xong, cô chuẩn bị rèn luyện thể lực, bất chợt nhìn thấy bó hoa hồng trong tay chú Phương khiến cô hơi dừng lại, tò mò đến chỗ chú Phương: “Chú Phương, sao sáng sớm chú đã mua bó hoa hồng lớn vậy? Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
Phó Tiểu Ngư sát lại nhìn kỹ, duỗi ngón tay chọc chọc một nụ hoa trong đó, cười nói: “Hoa hồng thật không tệ, chắc là vận chuyển từ nước ngoài về.”
Chú Phương đưa bó hoa nặng trịch cho cô, nói: “Có người đến đưa hoa thì bị bảo an của tiểu khu cản lại, trên đường chú trở về gặp được, bảo an thấy chú thì để shipper đưa hoa cho chú, bên trên có thiệp, cháu nhìn xem là ai đưa, mới sáng sớm.”
Phó Tiểu Ngư nhận bó hoa hồng, không tính được trọng lượng nhưng tay cô ôm hoa lập tức cảm thấy trĩu xuống, eo cũng bị đè xuống.
“Ai da, nặng vậy cơ à, rốt cuộc có mấy đóa vậy!” Cô bĩu môi nói.
Chú Phương hớn hở tươi cười: “Thôi để chú cầm cho, cháu xem thiệp đi.” Nói xong chú Phương ôm hoa trở về.
Trong lòng Phó Tiểu Ngư có chút dự cảm, cô gần như là không có bạn bè, nếu tặng hoa cho cô, lại còn là hoa hồng, vậy thì chính là người kia rồi còn gì.
Rút tấm thiệp màu hồng nhạt mở ra xem, bút đi như rồng bay phượng múa, nét chữ phóng khoáng cứng cáp đập vào mắt cô, trong lòng Phó Tiểu Ngư không nhịn được khen một câu: Chữ đẹp đó.
Cô chưa kịp xem nội dung, cô nhìn lướt qua chỗ ký tên, quả nhiên nét bút rồng bay phượng múa hiện lên hai chữ “Thanh Vân”.
Phó Tiểu Ngư thở dài, lúc này mới đưa mắt nhìn nội dung, kỳ thật chỉ có một câu: “Hy vọng hôm nay em có thể bớt giận một chút, buổi chiều anh tới gặp em, chờ anh.”
Phó Tiểu Ngư “Bụp” một tiếng đóng thiệp lại, xoay người rời đi.
Chú Phương vội vàng gọi cô lại, hỏi: “Tiểu thư, bó hoa này xử lý như thế nào đây?”
Chân Phó Tiểu Ngư không dừng lại, cũng không quay đầu nói: “Ném đi.”
Chú Phương:……
Phó Tiểu Ngư tập luyện xong đã là một tiếng sau, trong lòng cô không thoải mái, ra mồ hôi nhưng thật ra là giảm sức ép, lúc đi vào phòng khách cô ngó khắp nơi cũng không thấy hoa hồng đâu, có lẽ chú Phương thật sự nghe lời cô nói, ném hoa đi thật rồi. Phó Tiểu Ngư cảm thấy việc mình lấy hoa đẹp như vậy để trút giận thật cũng không tốt lắm, ném đi thì phí phạm quá mà.
Nghĩ vậy, tâm trạng của cô lại không tươi tỉnh nổi.
Cố Thanh Vân này cũng thật bản lĩnh, người không tới đây mà chỉ đưa một bó hoa cũng có thể làm tâm trạng cô không ổn định, rối tung lên.
Cô lên lầu trở về phòng ngủ tắm rửa rồi thay một bộ quần áo, lại trở lại lầu một thì nhìn thấy Phó Dũng đang ngồi trên sô pha xem báo, trên bàn trà có thêm một bình hoa pha lê tinh xảo, trong bình cắm một bó hoa hồng nhỏ, hẳn là bó hoa cô cho rằng đã bị vứt đi.
“Ba.” Phó Tiểu Ngư đi qua chào hỏi Phó Dũng.
Phó Dũng buông tờ báo, đứng lên nói: “Đi, đến phòng ăn ăn cơm, vận động lâu vậy, con đói bụng rồi đúng không.”
Phó Tiểu Ngư gật gật đầu, theo ông đến nhà ăn.
“Con bảo chú Phương vứt hoa đi thật sự rất đáng tiếc, bó hoa kia hẳn có thể để được vài ngày, ba kêu chú Phương tìm mấy cái bình hoa chia ra cắm rồi, đặt ở vài chỗ cũng khá là đẹp.” Phó Dũng giải thích với cô.
Phó Tiểu Ngư gật đầu, hơi xấu hổ nói: “Vừa rồi con nói vứt đi cũng có chút hối hận, là do con tức giận quá.”
Phó Dũng vỗ nhẹ ót cô, cười nói: “Không sao, nếu trong lòng con không thoải mái thì có thể lấy hai anh ra trút giận.”
Phó Tiểu Ngư che miệng cười trộm: “Con không dám đâu.”
Vào phòng ăn, Phó Tiểu Ngư phát hiện trên bàn cũng bày một bó hoa hồng nhỏ, nụ hoa đang hé nở, tươi mát ướt át trông vô cùng xinh đẹp, cô nâng khóe miệng, ngồi vào bàn, cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Hoa thật đẹp.
“Chú Phương, có bánh bao không ạ? Cháu muốn ăn hai lồng.” Phó Tiểu Ngư nói.
Phó Dũng vừa ngồi xuống, mắt mang theo ý cười nhìn cô, nói: “Ăn uống cũng tốt thật.”
Phó Tiểu Ngư híp mắt cười, gật gật đầu.
Ăn hết một lồng bánh bao, đang chuẩn bị tới vỉ thứ hai thì Phó Minh Nghĩa xuống lầu, mặc bộ âu phục cao cấp định chế kết hợp cùng móc kẹp tay áo nhãn hiệu nổi tiếng, xa hoa nhưng lại khiêm tốn, dáng vẻ tinh anh của xã hội, nhìn thế này trông thật đẹp mắt.
Mọi người chào hỏi nhau, Phó Minh Nghĩa ngồi xuống bên cạnh Phó Tiểu Ngư, khi anh ấy nhìn thấy hoa hồng trên bàn, không khỏi quay đầu liếc Phó Tiểu Ngư một cái, Phó Tiểu Ngư bất đắc dĩ thở dài, nói: “Sáng nay Cố Thanh Vân cho người đưa tới.”
Đuôi lông mày Phó Minh Nghĩa nhướng lên, bình thản nói: “Không tồi, là một người thuộc phái hành động.”
“Hôm nay chủ nhật còn phải đến công ty sao?” Phó Dũng ăn xong cháo, đặt đũa xuống hỏi anh ấy.
Phó Minh Nghĩa gật đầu: “Có đại biểu công ty đối phương đến nên phải mở cuộc họp.”
Phó Dũng gật đầu, không hỏi nữa.
Kết thúc đề tài, Phó Tiểu Ngư và Phó Minh Nghĩa tiếp tục ăn sáng, Phó Dũng nói chú Phương đưa báo cho mình, ngồi bên cạnh tiếp tục đọc.
Trong lúc nhất thời, phòng ăn to như vậy chỉ còn lại tiếng chén đũa ngẫu nhiên va vào nhau cùng với âm thanh lật báo.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất đi vào, chiếu vào bọt nước trên cánh hoa hồng khiến nó sáng bừng lên thật bắt mắt.
Chờ Phó Tiểu Ngư ăn xong hai vỉ bánh bao, sau đó uống hết ly nước chanh lớn, Phó Minh Lễ mới rời giường, anh ta hiển nhiên là ngủ không đủ, vừa xuống lầu vừa ngáp, đầu tóc bù xù như ổ quạ, như bị mộng du đi vào nhà ăn.
“Cuối thu mát mẻ đúng là thời điểm thích hợp để ngủ, mọi người sao lại dậy sớm hơn vậy, tự làm khổ mình sao?” Phó Minh Lễ gãi đầu, đi đến bên còn lại của Phó Tiểu Ngư ngồi xuống.
Phó Tiểu Ngư nhìn anh ta không mở được mắt, buồn cười hỏi: “Anh hai, anh tỉnh ngủ chưa? Đánh răng rửa mặt chưa, không đánh răng rửa mặt thì không được phép ăn sáng nha!”
Phó Minh Lễ tức giận nói: “Đánh rồi.” Nói xong anh ta còn khoa trương quay đầu hà hơi về phía cô.
Hương vị nước súc miệng tươi mát truyền tới.
Phó Tiểu Ngư vô cùng ghét bỏ giơ tay đẩy mặt anh ta: “Quay ra chỗ khác quay ra chỗ khác đi! Em sợ bị anh hun chết!”
Cô càng giãy giụa Phó Minh Lễ càng không chịu quay đi, anh ta làm ra hành động muốn tiếp tục hà hơi về phía cô, trêu Phó Tiểu Ngư đến mức vừa cười vừa kêu.
Không khí yên lặng của nhà ăn lập tức đã bị xua tan đến không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Chú Phương đứng bên cạnh cười nhìn một lúc, mới lấy sở trường ba phải của mình ra, nói: “Nhị thiếu, đừng làm loạn nữa, tiểu thư mới vừa ăn no, hoạt động mạnh quá sẽ không tốt cho tiêu hóa.”
Phó Minh Lễ lúc này mới buông Phó Tiểu Ngư ra, quay đầu nói với chú Phương: “Chú Phương, cơm nước xong rồi thì chú lên lầu giúp cháu thu thập hành lý, cháu muốn đi xa vài ngày.”
Chú Phương vội nói được, thuận miệng hỏi: “Nhị thiếu muốn đi đâu vậy?”
Ánh mắt ba người trên bàn cùng nhất trí nhìn về phía Phó Minh Lễ, anh ta đột nhiên muốn đi xa nhà làm mọi người rất bất ngờ.
Phó Tiểu Ngư kéo tay áo anh ta hỏi: “Anh hai, anh muốn đi công tác sao?”
Phó Minh Lễ nói: “Không phải, chỉ là tùy tiện muốn đi một chút thôi.”
Phó Tiểu Ngư trừng mắt: “Du lịch hả?”
Phó Minh Lễ còn chưa trả lời, đã nghe thấy Phó Dũng nói: “Công việc của con không bận sao?”
Phó Minh Lễ tức giận nói: “Bận hay không không phải như nhau sao, con quanh năm suốt tháng nghỉ được mấy ngày cơ chứ, giờ con muốn đi ra ngoài một chút thì làm sao? Con không giống với ba, con không phải là người cuồng công việc.”
Phó Dũng nắm chặt tờ báo, ông trầm mặt không nói nữa.
Không khí hòa hợp ban đầu lại vì Phó Minh Lễ bất ngờ sắp xếp lịch trình khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng.
Thấy bầu không khí không đúng lắm, Phó Minh Lễ không kiên nhẫn đứng dậy, cũng không ăn bữa sáng nữa, kêu chú Phương lập tức lên lầu xếp đồ đạc giúp mình.
Chờ anh ta rời đi, Phó Minh Nghĩa mới nói với Phó Dũng: “Nó muốn đi thì ba để cho nó đi đi, phần nó phụ trách trong công ty con sẽ trông coi giúp nó.”
Phó Dũng bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ có thể như vậy thôi.”
Phó Tiểu Ngư nhìn anh cả lại nhìn ba, duỗi tay cầm hai cái bánh bao vừa trắng vừa tròn, đứng dậy nói: “Anh hai chưa ăn, vậy để em lên đưa bánh bao cho anh ấy.”
“Đi đi.”
Lên lầu 3, Phó Minh Lễ không đóng cửa, bên trong phát ra tiếng nói chuyện của anh ta và chú Phương. Phó Tiểu Ngư nhẹ nhàng đi đến, dựa vào cạnh cửa: “Anh hai, em lấy bánh bao cho anh nè.”
Phó Minh Lễ đang cuốn dây cáp sạc tai nghe, nghe được giọng cô quay đầu lại nhìn, sau đó ngoắc đầu ngón tay, ý bảo Phó Tiểu Ngư đi vào.
Phó Tiểu Ngư chạy chậm vào, đưa hai cái bánh bao nóng hừng hực cho anh ta, hỏi: “Anh hai, anh định đi đâu vậy?”
Phó Minh Lễ ngước mắt nhìn chú Phương đang gấp quần áo, nói với cô: “Không biết là đi đâu, đi tự do mà thôi, đến nơi nào cũng được.”
Trong lòng Phó Tiểu Ngư cảm thấy kỳ lạ, Phó Minh Lễ nhìn không giống như là đột nhiên muốn đi du lịch, anh ta hẳn là có mục đích gì đó, chỉ là không muốn cho người trong nhà biết cho nên mới cố ý không nói.
Phó Tiểu Ngư cẩn thận nhớ lại tiểu thuyết gốc cô đã từng xem, bên trong đề cập đến nguyên nhân duy nhất khiến Phó Minh Lễ ra ngoài chính là đi đến một thị trấn nhỏ nào đó ở phương nam tìm manh mối về mẹ ruột của mình, sau đó lại biết được mẹ ruột anh ta nhiều năm trước vì nghèo khó vất vả mà chết đi, sau đó anh ta bất lực quay về, trong lòng lại càng thù hận thêm.
Chẳng lẽ là Phó Minh Lễ đột nhiên nhận được tin tức gì đó cho nên mới muốn chạy đến thị trấn nhỏ đó điều tra chân tướng?
Trải qua một thời gian nỗ lực, quan hệ giữa Phó Minh Lễ và Phó Minh Nghĩa rõ ràng đã hòa thuận hơn rất nhiều, nếu như anh ta đi tới đó rồi biết được mẹ đẻ mình chết thảm như vậy, khi trở về sẽ tràn ngập thù hận, nỗ lực trước đây của cô không phải đều uổng phí sao??
Phó Tiểu Ngư thở sâu, bỗng nhiên tủi thân nói với Phó Minh Lễ: “Anh hai, em đi cùng anh được không?”
Phó Minh Lễ cắn mấy miếng bánh bao, hai bên má phồng lên, anh ta không nói rõ, chỉ có thái độ kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
“Anh hai, anh dẫn em đi chơi đi, em ngoan lắm, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh đâu, em về nước lâu như vậy còn chưa ra ngoài chơi bao giờ! Anh dẫn em đi đi ~~” Phó Tiểu Ngư lôi kéo vạt áo anh ta, làm nũng lắc lắc.
Chú Phương ở một bên không nhịn được hỏi: “Tiểu thư cũng muốn đi chơi? Vậy tiên sinh hẳn là sẽ lo lắng lắm.”
“Cháu lớn như vậy rồi có gì mà lo lắng chứ, chú cũng biết Cố Thanh Vân nói chỉ cần cháu không tha thứ cho anh ta, mỗi ngày anh ta đều sẽ tới tìm cháu, cháu không muốn gặp anh ta, không thể trêu vào còn không thể trốn sao?”
Phó Tiểu Ngư thật là quá bội phục đầu óc của mình, vậy mà lại có thể tìm ra lý do không thể chê vào đâu được như vậy!
Phó Minh Lễ nuốt thức ăn trong miệng, trầm giọng nói: “Anh không dẫn em theo đâu, phiền toái.”
Phó Tiểu Ngư dí sát vào, nói bên tai anh ta: “Anh muốn đi thị trấn nhỏ đúng không, nếu anh không đưa em đi cùng, em sẽ lập tức nói cho ba với anh cả biết đó!”
Vốn dĩ Phó Minh Lễ định âm thầm điều tra tin tức về mẹ ruột của mình, Phó Tiểu Ngư lấy điều đó ra uy hiếp anh ta thật sự là uy hiếp đúng rồi.
Vì thế sau bữa cơm trưa, Phó Minh Lễ mang theo hành lý và Phó Tiểu Ngư để chú Phương lái xe đưa bọn họ đến sân bay.
~~~